“Không cần, ngồi máy bay riêng của tôi đi.” Kiều Mộ Trạch ngăn cô lại.
Trang Noãn Noãn sững sờ, cô quên mắt người đàn ông này có máy bay riêng để đi du lịch, cô có chút ngượng ngùng nói: “À! Được!”
“Vậy khi nào thì có thể đi?” Trang Noãn Noãn tò mò hỏi.
“Bất cứ lúc nào.”
Trang Noãn Noãn vốn đã muốn nhanh chóng đi, vừa nghe lời này, mắt lập tức sáng lên vui sướng: “Thật sao? Vậy.
ngày mai đi được không?”
Kiều Mộ Trạch quay lại vừa hay chạm phải đôi mắt to lắp lánh như ngôi sao của cô, anh có một loại cảm giác không thể nào từ chối cô, chỉ muốn chiều chuộng cô.
Anh gật đầu nói: “Được.”
Sau bữa tối, Trang Noãn Noãn trở về phòng sắp xếp hành lí, cô đặc biệt chọn ra những bộ quần áo ngày thường đơn giản nhất, cũng đem theo những dụng cụ cần thiết để cải trang.
Dinh thự nhà họ Lam.
Lam Sơ Niệm ngồi trước cửa sổ, chống cằm nhìn ra bên ngoài.
Lúc này ba mẹ đều đã chuẩn bị đi ngủ rồi, cô đột nhiên nghĩ, ước gì anh cả vẫn còn ở đây.
Cô vừa bật máy tính lên liền nhận được tin nhắn từ anh hai, Lam Thiên Thần sắp về nước rồi, anh ấy đang chuẩn bị quà cho cô! Anh ấy gửi một vài thứ qua để cô tự chọn.
Lam Sơ Niệm xem lước qua rồi chọn ra một con búp bê xinh đẹp: “Anh hai, em muốn cái này.”
“Ừm, đến lúc em đến đón anh, anh sẽ tặng cho em.” Lam Thiên Thần lập tức đáp lại.
“Dạ!” Lam Sơ Niệm nở một nụ cười hạnh phúc.
“Anh cả có ở nhà không? Anh ấy có chăm sóc tốt cho em không đó?”
“Anh cả dọn ra ngoài ở rồi.”
“Tại sao? Không phải anh ấy có trách nhiệm chăm sóc em sao? Tại sao anh ấy lại bỏ mặc em dọn ra ngoài sống như vậy?”
Lam Sơ Niệm nghĩ đến bí mật của anh cả, bây giờ cô sẽ chưa nói cho người nhà biết đâu, cô cười nói: “Anh ấy nói gần đây rất bận, biệt thự của anh ấy gần công ty hơn.”
“Ừm, đợi anh về, cả nhà ta cùng đoàn tụ “
Cuộc nói chuyện giữa Lam Sơ Niệm và anh hai kết thúc, cô lại tiếp tục ngắn ngơ.
Lúc này trong đầu cô chỉ có một vấn đề duy nhát, cô gái mà anh cả phải lòng trông như thế nào? Làm nghề gì? Anh cả thích cô ấy đến mức nào mới viết ra những lời bi thương như vậy?
Lam Sơ Niệm nghĩ tới nghĩ lui, đột nhiên cô nảy ra một ý tưởng, cô phải điều tra rõ chuyện này, xem xem người anh cả thích là ai.
Ngày mai cô sẽ lén đến công ty một chuyến, thăm dò xem xem.
Tại biệt thự của Lam Thiên Hạo, giờ phút này, anh cũng đang mắt ngủ, anh lắc ly rượu đỏ trong tay, thưởng thức cảnh đêm ngoài ban công.
Ánh mắt của anh bắt giác rơi về một hướng.
Đó là hướng dinh thự nhà họ Lam.
Trong ánh mắt anh lập loè sự bắt lực, cay đắng.
Trang Noãn Noãn từ sáng sớm đã chuẩn bị xong hành lí rồi, tối hôm qua cô đã tra được sân bay cách nhà bà ngoại gần nhát, hiện tại chỉ cần chờ máy bay riêng của Kiều Mộ Trạch xác nhận thời gian khởi hành nữa là xong.
Cô ngồi trong phòng khách, đợi anh thức dậy.
Tám giờ rưỡi, cô nghe thấy tiếng người đàn ông từ trên lầu đi xuống, trên tay anh còn xách theo một hộp quà màu xám.
Trang Noãn Noãn lập tức vui mừng nhìn anh: “Khi nào thì chúng ta có thể đi?”
“Máy bay mười giờ sẽ bay, ăn sáng xong liền đi.” Kiều Mộ Trạch thấy cô đã chuẩn bị ổn thoả cả rồi.
Trang Noãn Noãn rất phấn khích, mang một loại tâm lý vô cùng thoải mái khi đi du lịch, điều này khiến đôi mắt cô tràn ngập sự vui mừng.
Hai người ăn sáng ở một quán ăn sáng gần sân bay, ăn xong, lúc 9h30 liền đi qua cửa kiểm tra an ninh, đến phòng chờ VỊP nghỉ ngơi.
Mười giờ đúng, một chiếc máy bay tư nhân cỡ lớn Boeing 787 màu trắng xanh kết hợp được nối với đường ống, Trang Noãn Noãn đi theo người đàn ông lịch lãm điềm đạm trước mặt bước lên phi cơ riêng, sẵn sàng xuất phát đi đến thành phó mà bà ngoại đang ở.
Suốt hai giờ bay, Trang Noãn Noãn tận hưởng sự chăm sóc ân cần và ấm áp của tiếp viên hàng không, mà nhìn sang người đàn ông bên cạnh, anh chỉ đang nhắm mắt lại nghỉ ngơi..