Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi


“Vậy chị thấy…”
Lam Sơ Niệm còn chưa nói xong thì một giọng nói trầm thấp truyền đến: “Sơ Niệm.”
Lam Sơ Niệm giật mình, lời nói sau đó cũng bị nuốt vào trong, cô chỉ là muốn hỏi xem anh cả cô thế nào? Có muốn suy nghĩ một chút hay không?
Lam Thiên Hạo sớm đã đoán được cô muốn nói cái gì nên lập tức kịp thời gọi cô lại, Lam Sơ Niệm quay đầu, cánh tay bị Lam Thiên Hạo nắm chặt: “Đi theo anh.”
Nói xong anh nói với Lý Duyệt: “Cô về cửa hàng trước đi!”
Lời nói vừa dứt anh liền kéo Lam Sơ Niệm đi ra ngoài trước, Lý Duyệt ở đẳng sau nhìn cặp trai tài gái sắc không khỏi cảm thấy hứng thú với anh em bọn họ.

Lúc này Lam Sơ Niệm không đội mũ không đeo khẩu trang, để lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp.

Lúc bị Lam Thiên Hạo kéo ra ngoài liền đụng phải mấy cô gái, bọn họ lập tức nhận ra cô.

“Waol Lam Sơ Niệm, là Lam Sơ Niệm kìa!”
“Đúng rồi! Chính là cô ấy, người đàn ông kéo cô ấy đẹp trai quá, là bạn trai của cô ấy sao?”
“Nhanh chụp lại đi.”
Mấy cô gái ngay lập tức cầm điện thoại lên chụp Lam Thiên Hạo và Lam Sơ Niệm, có vài tắm mà họ đuổi theo chụp được chính mặt.

Lam Sơ Niệm cảm thấy có người chụp trộm, cô lập tức có chút lúng túng kéo lấy tay của người đàn ông: “Anh, đừng kéo em như vậy, bên cạnh có người đang chụp eml”
Ánh mắt Lam Thiên Hạo quét qua mấy cô gái đó rồi anh lại tiếp tục kéo cô đi về phía trước, không quan tâm.

Mấy cô gái đó định đuổi theo chụp tiếp thì phát hiện bọn họ đi vào bãi đỗ xe tư nhân dưới tầng hầm, nên họ không tiện đi theo nữa.

Lam Sơ Niệm bị Lam Thiên Hạo kéo ngồi vào trong xe, cô cảm thấy hình như anh cả đang tức giận!
Lam Thiên Hạo ngồi vào trong xe, khuôn mặt u ám chất vấn cô: “Em theo dõi anh?”
Lam Sơ Niệm chột dạ phản bác: “Không có! Em nói rồi, em chỉ là trùng hợp ở nhà hàng này thôi!”
“Học cách nói dối rồi sao? Là ai dạy em hả?” Lam Thiên Hạo tức giận trừng mắt nhìn cô.

Lam Sơ Niệm vốn không biết nói dối người khác giờ lại trực tiếp bị vạch trần không thương tiếc gì như vậy, cô không còn cách nào khác chỉ đành chu môi lên: “Đúng vậy, em theo dõi anh đấy! Ai bảo anh không nói với em chị gái anh yêu thầm là ail Em chỉ muốn giúp anh thôi mà!” Giọng điệu này giống như là cô làm chuyện tốt nhưng vẫn còn bị mắng vậy.

Lam Thiên Hạo lập tức thở ra một hơi, trong đầu cô nhóc này rốt cuộc cả ngày nghĩ cái gì vậy?
“Về nhà đi.”
“Ờm.” Lam Sơ Niệm gật gủ.

Lúc ngồi vào trong xe Lam Thiên Hạo, chạy ra khỏi gara, cô đột nhiên nghĩ ra chuyện gì đó: “Chờ chút, anh cả, em lái xe tới đây.”
“Em đỗ xe ở đó?” Lam Thiên Hạo hỏi một câu.

Lam Sơ Niệm lúc này đã ra khỏi gara rồi, cô đưa mắt về chỗ mà mình đỗ xe, cô không khỏi trợn to cả mắt lên, không phải chứ! Xe của cô chẳng phải đỗ ở đó à? Tại sao không thấy xe?
“Xe của em đỗ ở đây mà, tại sao lại không thấy?” Lam Sơ Niệm vội vã hạ cửa kính xe xuống.

“Em chắc chắn em đỗ xe ở chỗ này?”
“Chắc chắn, xe đâu rồi? Xe còn tự chạy đi được sao?” Đôi mắt to của Lam Sơ Niệm nhìn trái nhìn phải.

Lam Thiên Hạo không khỏi bực mình bảo: “Đừng tìm nữa, tám phần mười bị kéo đi rồi.”
“Hả? Kéo đi rồi?” Lam Sơ Niệm trừng mắt.

“Trước tiên anh đưa em về đã, quay lại sẽ tìm xe cho em sau.” Lam Thiên Hạo có một cảm giác chịu thua.

Lam Sơ Niệm cũng ôm gương mặt nhỏ u sâu, sao cô biệt được đỗ xe ở ven đường còn bị kéo đi chứ.

“Ảnh cả, vừa nãy chị gái kia có phải người trong lòng anh không.” Lam Sơ Niệm đổi đề tài.

“Không phải, cô ấy chỉ là một nữ giám đốc của cửa hàng thôi.” Lam Thiên Hạo bình tình đáp.

“Thật sao? Không phải người mà anh yêu thằm à?” Lam Sơ Niệm lại một lần nữa xác thực..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui