“Không cần hôn lén, cho em hôn quang minh chính đại.”
Kiều Mộ Trạch hôn sau, nói ở bên cạnh cô.
Gương mặt Trang Noãn Noãn lập tức đỏ ửng lên, cô ngắẳng đôi mắt hơi mê man lên: “Không phải em đang mơ: chứ?”
“Mơ cái gì?” Kiều Mộ Trạch híp mắt, cười chống lên trán của cô hỏi.
“Chúng ta thật sự ở bên nhau sao? Em trở thành bạn gái của anh thật sao?”Trang Noãn Noãn lẫm bẩm hỏi.
Kiều Mộ Trạch nghe ra giọng điều có hơi không chắc của cô, anh cười nhẹ hôn lên khóe miệng cô: “Đồ ngốc, có phải đi lấy giấy kết hôn luôn để cho em có thể yên tâm xác nhận không?”
Trang Noãn Noãn lập tức sợ hết hồn, ngắng mặt, cười lắc đầu: “Không cần.”
Kiều Mộ Trạch có hơi ảo não hôn cô một cái trừng phạt, Trang Noãn Noãn lập tức muốn trách nhưng vẫn bị người đàn ông này hôn một hồi.
Tài xế ở đằng trước tắm che, bình tĩnh lái xe.
Tới sân bay, máy bay cất cánh đúng giờ, bay thẳng tới sân bay đô thị phồn hoa nhất trong nước.
Trang Noãn Noãn ngủ trên máy bay một lúc, khi tỉnh lại thì đã hạ cánh rồi.
Cánh tay của cô bị người đàn ông cầm lấy, Trang Noãn Noãn mím môi người dựa vào bả vai anh.
Máy bay hạ cánh oan toàn, trợ lý và bảo vệ của Kiều Mộ Trạch đã chờ anh sẵn rồi.
Trang Noãn Noãn nhìn cảnh đón chào anh, mới nghĩ tới thân phận của anh cao quý thế nào, sự tự ti phức tạp ở tận sâu nội tâm vẫn âm thầm dâng lên.
Kiều Mộ Trạch bảo.
cô lên xe trước, vừa ngồi vào, trong nháy mắt cửa xe đóng lên, tay anh cũng lại siết chặt lấy.
Giống như sự đánh mắt cô vậy, Trang Noãn Noãn ngước mắt nhìn anh, trong mắt có một sự cảm động không tên vụt lên.
“Anh đưa em về nhà nghỉ đã, anh tới công ty trước một chuyền.” Kiều Mộ Trạch nhẹ giọng nói.
Trang Noãn Noãn gật gù, cô cũng không muốn làm lỡ công việc của anh.
Trang Noãn Noãn trở về biệt thự, sau khi cô chỉnh lí lại vali xong, cô lại không biết làm gì.
Đúng lúc này cô thấy hình như có tiếng bước chân vang lên ở đại sảnh.
Cô ngạc nhiên một lát, lúc này có thể là ai chứ? Chẳng lẽ anh lại về nhanh như vậy, hay để quên tài liệu.
Trang Noãn Noãn bước xuống từ cầu thang, vừa lúc đó vị phu nhân hào hoa phú quý ở trong đại sảnh ngắng đầu lên, bà thấy Trang Noãn Noãn, trong ánh mắt không hề bát ngờ.
Người này chính là mẹ của Kiều Mộ Trạch, Hứa Ức Hương, bà bình tĩnh nhìn Trang Noãn Noãn đang đi xuống: “Cô Trang, đi xuống đi, chúng ta nói chuyện.”
Lúc này Trang Noãn Noãn đã lo lắng rồi, cô không cần đoán cũng biết vị phu nhân này là ai: “Dì, chào dì ạ, Mộ Trạch không ở nhà.” Trang Noãn Noãn lễ phép chào một câu.
Bà Kiều biết con trai tôi không có ở đây, tôi tới để tìm cô.” Ánh mắt Hứa Ức Hương đánh giá qua cô, nếu nói về ngoại hình, Trang Noãn Noãn đúng không có gì để chê.
Thế nhưng thân phận ca sĩ như cô, lại thêm vào bối cảnh gia đình của cô, mới là điều kiện khiến bà phải kén chọn.
Dù sao không có người mẹ nào, không hi vọng con trai mình kiếm được một cô tiểu thư môn đăng hộ đối làm vợ.
Trang Noãn Noãn gật gù, nhìn bà Kiều ngồi trên ghé sofa, cô ngồi xuống cạnh ghế sofa, trong đôi mắt mang vẻ lo lắng và bắt an.
Ánh mắt của bà Kiều dù không nghiêm khắc cũng không có vẻ gì là chán ghét hết.
Thế nhưng trên người bà vẫn tản ra một loại áp lực.
“Cô Trang, thân thế của cô tôi đã nghe qua Mộ Trạch nhắc tới.
Về cái chết của ba mẹ cô, chúng tôi rất lấy làm tiếc cũng rất đau xót nhưng chuyện đã qua bao nhiêu năm rồi, tin là cô giờ đã không nghĩ nhiều nữa.
Bây giờ cô trở thành một ca sĩ nổi danh, giữ được không ít thành tựu lớn, cuộc đời cô cũng sẽ không quá tệ.”
Trang Noãn Noãn nghe mà thấy có một sự bất an bao trùm.
Cô có thể đoán được nguyên do bà Kiều tìm tới mình.
Hứa Ức Hương nhanh chóng nói tiếp: “Tôi chỉ có một đứa con trai thôi, Mộ Trạch vô cùng ưu tú.
Nó là một tay tôi nuôi nắng từ bé, tôi tràn đầy mong chờ với tương lai của nó, thế nhưng tôi không thể không nói một câu, cô Trang, cô không hợp với con trai của tôi, tôi tới là xin cô rời khỏi con trai tôi.”
Nếu như một tuần trước, Trang Noãn Noãn gặp bà, nghe được câu nói này, cô nhất định sẽ lập tức đồng ý rời khỏi Kiều Mộ Trạch.
Nhưng lần này trở về từ chỗ bà ngoại, ý nghĩ của Trang Noãn Noãn đã có thay đổi rất lớn.
Cô hiểu rõ cô thích Kiều Mộ Trạch, vì hạnh phúc, cô không muốn buông tay nhanh tới vậy, cô muốn có gắng..