Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi


Trang Noãn Noãn bị anh ôm chặt trong lòng, sau gáy bị bàn tay của anh đè lại, gương mặt của cô dán thật chặt lên lồng ngực rắn chắc của anh, lắng nghe tiếng tim đập mạnh của anh.

Trang Noãn Noãn ngoan ngoãn để anh ôm hồi lâu, người đàn ông vừa buông cô ra, có hơi kì lạ nhìn cô một cái: “Ngoan thế à2”
Trang Noãn Noãn có hơi thẹn nhìn anh một cái: “Không phải là anh muốn ôm sao?”
“Được, ôm thêm lát nữa.” Kiều Mộ Trạch còn cảm giác thòm thèm chưa đã.

Trang Noãn Noãn lập tức lách người trốn đi: “Được rồi, đừng đùa nữa, vào nghỉ ngơi đi.”
Kiều Mộ Trạch nở nụ cười trầm thấp, đùa với cô một lát, sự mệt mỏi trên người anh đã biến mắt cả rồi, cả trái tim đều trở nên mong đợi vô cùng.

Nếu như được, anh vẫn muốn ôm cô.

“Buổi tối ăn gì?” Trang Noãn Noãn tò mò hỏi.

“Đi ra ngoài ăn, anh đã đặt chỗ rồi.” Kiều Mộ Trạch nói với cô.

Thật ra buỏi tối Trang Noãn Noãn ăn gì cũng được cả, thế nhưng cô không biết nấu cơm, nếu để anh làm nữa thì thấy vất vả cho anh quá, cô gật đầu bảo: “Được, em mời anh.”
Kiều Mộ Trạch híp mắt lại: “Người của em cũng là của anh rồi, còn cần em mời anh?”
Mặt Trang Noãn Noãn liền đỏ lên máy phần, người cô là của anh lúc nào?
Nhưng cô không muốn cãi với anh, cô nhìn quần áo của mình một lát: “Em đi thay bộ mới.”
Ra ngoài với anh, cô không muốn ăn mặc bình thường quá khiến anh mắt mặt.

“Anh chờ em.”
Kiều Mộ Trạch ngồi trên ghé sofa, đôi chân thon dài chếch lên, chống cằm kiên nhẫn đợi cô.

Trang Noãn Noãn thay một bộ quần áo đẹp đẽ ở trong phòng, tóc dài cũng sửa soạn lại một hồi, còn bôi thêm một lớp son bóng lên trên môi.

Khí sắc trên gương mặt cô lại càng trở nên trắng nõn.

Kiều Mộ Trạch ngước mắt nhìn bóng người bước xuống từ từ của cô, tròng mắt anh hơi mở lớn, khẽ hiện lên sự kinh ngạc, cô nhóc này chỉ cần trang điểm một chút là có thể hấp dẫn ánh mắt của anh rồi.

Anh đột nhiên có hơi ảo não, tại sao ba năm trước anh không để ý tới cô, không lại gần tiếp cận cô? Nếu như anh biết bản thân sẽ yêu cô, vậy thì ba năm bỏ lỡ này đúng thật là vô cùng tiếc nuối và hồi hận rồi.

Bây giờ mỗi giờ phút ở cạnh cô, anh đều thấy vô cùng quý giá, bởi vì anh không biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, cô liệu có đồng ý ở lại bên cạnh anh không.

“Đi thôi.” Trang Noãn Noãn nở nụ cười, mỗi khi nhìn thấy anh, cô đều có chút cảm giác ngại ngùng.

Anh hoàn mỹ như vậy, cô chỉ sợ mình quá đỗi bình thường, mà khiến anh chịu thiệt.

Kiều Mộ Trạch tiến lên, dắt tay cô, ngón tay dọc thon dài này, vừa nắm lại vừa xoa xoa cảm nhận.

Gương mặt cười của cô đỏ ửng, ngồi vào xe theo anh.

Xe thể thao của Kiều Mộ Trạch đi tới trung tâm thành phó, anh đã đặt một phòng riêng ở nhà hàng vô cùng lãng mạn.

Trên đường, Trang Noãn Noãn vờ mang vẻ mặt ung dung, cô không muốn thể hiện mình quá trầm mặc, vì sợ người đàn ông này sẽ hỏi nhiều.

Lam trạch, Lam Thiên Hạo đã dọn khỏi nhà hai tuần lễ rồi, tối hôm nay, bà Lam bảo anh về nhà dùng bữa cơm, cũng coi như là vợ chồng họ quan tâm thử chuyện sinh hoạt của con trai cả.

Nghe tin anh cả về ăn cơm, Lam Sơ Niệm vô cùng vui vẻ, vốn dĩ ở trong nhà chỉ mặc một bộ váy ngủ chạy lên chạy xuống.

Nhưng nghe thấy anh cả về, cô vội vã về phòng thay một bộ váy đẹp đẽ, lúc đứng trước gương, cô còn xem thử trang điểm hôm nay một chút.

Chỉ lo Lam Thiên Hạo về lại chê bai cô trông lôi thôi quá, Lam Sơ Niệm đang chỉnh mái tóc dài, không khỏi đơ ra vài giây, cô tự lắm bẩm: “Mình làm sao thế nhỉ? Chẳng qua là anh cả về nhà thôi, mình ăn diện làm gì chứ.”
Ở cửa Lam trạch, Lam Thiên Hạo đúng giờ mở cửa đi vào.

Bà Lam ló đâu từ bếp ra liệc mắt nhìn: “Vê rôi à.”
Tiếp theo chỉ nghe thấy một tiếng kích động đầy mừng rỡ: “Anh cả…” Một bóng người giống như con bươm bướm lao xuông, sau đó vọt tới trước mặt Lam Thiên Hạo, đưa tay ôm lấy.

Lam Thiên Hạo lập tức giang hai cánh tay, ôm cô gái không kịp phanh lại này vào trong lòng.

Bà Lam ở trong bếp hơi trợn mắt lên, thấy cảnh này mà hơi đơ ra.

Sơ Niệm sao không biết giữ kẽ gì cả? Bọn nó là anh em mà, sao mà có thể cứ thích ôm ấp như hồi còn bé bỏng được..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui