Nói xong Dương Lệ bước về phía cửa, ánh mắt Trang Noãn Noãn lo lắng nhìn theo bóng lưng cô.
Lúc Dương Lệ định đóng cửa, cô vẫn là nói: “Trợ lý Dương, cô là trợ lý của anh ấy, hãy chăm sóc cho anh áy.”
Dương Lệ nói nhiều như vậy, chỉ muốn nghe được câu này, ít nhất, Trang Noãn Noãn ban nãy dù có lạnh lùng thế nào, trong lòng cô vẫn còn có Kiều tổng.
“Được rồi, cô yên tâm, tôi sẽ chăm sóc Kiều tổng.” Dương Lệ gật đầu, cũng không muốn cô thực sự lo lắng.
Dương Lệ đi rồi, Trang Noãn Noãn đã ăn từ trưa hôm qua, bây giờ cho dù không đói, nhưng thân thể đang bắt đầu biểu tình rồi, nhất định phải ăn chút gì.
Cô nhìn đồ ăn sáng trên bàn, cô thở dài ngồi xuống.
Dương Lệ trở lại phòng làm việc, Kiều Mộ Trạch đứng trước cửa kính, mắt nhìn xa xăm, nhưng ánh mắt như: đang nhìn vào khoảng không, không biết đang suy nghĩ gì.
“Kiều tổng.” Dương Lệ đứng phía sau gọi lên một tiếng.
Kiều Mộ Trạch lập tức xoay người lại, trong mắt lộ ra vẻ mong đợi, giọng nói khó mà che giấu sự lo lắng: “Cô ấy thế nào?”
*Trang tiểu thư cũng như anh, chắc đêm qua ngủ không ngon, sắc mặt có chút tái nhọt, tinh thần không tốt lắm.”
Dương Lệ nói thật.
Kiều Mộ Trạch nắm chặt tay, nhắm mắt lại, khuôn mặt tuần tú lộ vẻ bắt lực không biết phải làm thế nào.
Dương Lệ an ủi: “Nhưng, Kiều tổng, anh yên tâm, Trang tiểu thư vẫn quan tâm đến anh.”
*Cô ấy quan tâm đến tôi?” Đôi mắt Kiều Mộ Trạch lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc: “Cô ấy nói gì vậy?”
Dương Lệ kể lại hết những gì cô đã nói trước mặt Trang Noãn Noãn vừa rồi, cũng kể lại nguyên văn câu nói lo lắng Trang Noãn Noãn nói khi cô sắp rời đi.
Trái tim của Kiều Mộ Trạch vẫn luôn bị dày vò, cuối cùng cũng có chút thư thái, ít nhất, trong lòng cô vẫn quan tâm đến anh.
“Đi đôn đốc việc tính toán sổ sách đi, tôi muốn bọn họ giải quyết xong càng nhanh càng tốt.”
“Vâng, tôi sẽ hói thúc họ ngay lập tức.” Dương Lệ gật đầu rời đi.
Kiều Mộ Trạch nhìn về phía xa, trong đầu cảm xúc rối ren, nhưng anh luôn cảm thấy có gì đó quá trùng hợp.
Tại sao Trang Noãn Noãn vào lúc này lại nhận được cuộc gọi từ bạn của ba cô trước khi ông qua đời? Tại sao người đàn ông đó khăng khăng là do ba mình? Người đó là ai?
Vụ việc năm đó có bao nhiêu người biết?
Kiều Mộ Trạch vẫn luôn không hỏi ba mình, là vì anh muốn phải có bằng chứng mới hỏi lại, dù gì như vậy cũng là gán cho ông tội giết người anh, là con trai, nếu anh làm vậy thì thật sự là bất hiều.
Vì vậy, khi không có bằng chứng xác thực, anh không muốn làm như vậy, hơn nữa trong lòng anh vẫn có một tia mong đợi.
Trong thâm tâm, ba anh không phải là người vụ lợi gì cả, là một người liêm khiết, trong giới kinh doanh cũng có lúc cần cách cư xử tàn nhẫn độc ác, những thủ đoạn độc đoán mạnh tay, nhưng ba anh sẽ không bao giờ nhúng tay vào việc giết người.
Sở dĩ anh dám điều tra theo cách này là vì anh tin chắc là ba mình không phải là người như vậy.
Ai đã nói với Trang Noãn Noãn? Ông ta có bằng chứng để chắc chắn là ba mình không? Mục đích của ông ta là gì?
Trực giác của Kiều Mộ Trạch có linh tính không tốt, kẻ đứng sau có mục đích nham hiểm, hắn nhất định không chỉ đơn giản nói cho Trang Noãn Noãn biết sự thật này, đẳng sau đó phải có một âm mưu nào đó.
Kiều Mộ Trạch nhíu chặt mày, trong đầu rất nhiều suy nghĩ giằng co, anh chỉ có linh tính, nhưng lại không tìm ra được chủ ý thực sự của người phía sau.
Bỗng nhiên, Kiều Mộ Trạch nghĩ đến một chuyện, lần trước hai kẻ sát thủ sau lần thất bại đó, liệu người phía sau có dừng lại không? Hay là, hắn ta vẫn đang tìm cơ hội để ra tay với Trang Noãn Noãn? Trong tâm trí của Kiều Mộ Trạch, tắt cả những suy nghĩ đột nhiên như chạm tới ngọn nguồn.
An toàn của Trang Noãn Noãn, nếu người đứng trong bóng tối kia, không từ bỏ việc hãm hại cô, vậy để cô rời khỏi bên cạnh anh, không phải là vừa đúng ý của người kia sao? Một Trang Noãn Noãn không có khả năng tự bảo vệ và đã không còn sự bảo vệ của anh, là lúc tốt nhất để người đứng sau kia ra tay.
Đôi mắt đỏ tươi của Kiều Mộ Trạch lập tức lạnh như băng, anh nghiên răng, cuôi cùng đã nhìn rõ được âm mưu, toàn thân anh căng ra.
Việc đầu tiên anh làm là cầm theo chìa khóa xe và đến thẳng nhà Trang Noãn Noãn.
Lúc này, tại lối vào khu dân cư của Trang Noãn Noãn, một chiếc ô tô thương mại màu đen đã dừng ở đó.
Trong chiếc xe sang trọng, Kiều Huy Dương hút xì gà, liếc nhìn khu dân cư không cao cấp này.
Ông ta nói với Lý Đạt bên cạnh: “Nhiệm vụ lần này không được có sai sót gì.”.