Mẹ Lam lập tức đặt thức ăn trong tay xuống, lau nhanh tay, nói với Lam Sơ Niệm: “Sơ Niệm, hôm nay mẹ mời khách, đi đón khách với mẹ.”
Lam Sơ Niệm ngoan ngoãn gật đầu đi ra cùng mẹ.
Đến cổng, đối diện với cánh cổng vàng, Lam Sơ Niệm ngạc nhiên khi thây vị khách của mẹ mình hóa ra là một cô gái trẻ đẹp, hơn cô tầm hai tuổi.
*Di ơi.” Nhiếp Nhân Nhân cười nho nhã chào.
“Nhân Nhân đến rồi đấy à, mời cháu vào.” Mẹ Lam nói xong liền đưa tay ra và kéo cô ấy vào một cách trìu mến, Nhiếp Nhân Nhân nhìn Lam Sơ Niệm và ngay lập tức nhận ra cô: “Em là Lam Sơ Niệm! Xin chào, chị rất thích bài hát của em.”
“Xin chào.” Lam Sơ Niệm cười ngọt ngào.
“Nào, vào đây.” Mẹ Lam mời Nhiếp Nhân Nhân.
Nhiếp Nhân Nhân nhìn vào khoảng sân xung quanh, Lam gia quả thực là một biệt thự vô cùng lớn, ngay cả sân cũng chiếm một diện tích lớn như vậy, cách trang trí cũng rất có khí chất.
Trong mắt Nhiếp Nhân Nhân, đã có sẵn khát vọng, nếu cô ta có thể kết hôn với con trai nhà này, thì thật tuyệt! Lam Thiên Hạo có danh tiếng trong ngành trang sức, là người trong mộng của bao nhiêu phụ nữ!
Lam Sơ Niệm nhìn một cô gái ăn mặc đẹp đẽ này, trong mắt cũng lộ ra vẻ tò mò, tại sao lại không biết mẹ cô có một người bạn trẻ tuổi như vậy?
“Sơ Niệm, đây là chị Nhân Nhân, cô ấy là khách của chúng ta tối nay, chào hỏi một chút đi con.”
“Được rồi, chị Nhân Nhân, chị ngồi xuống đi, em rót cho chị một tách trà.” Lam Sơ Niệm cũng chào hỏi rất niềm nở.
Ánh mắt của Nhiếp Nhân Nhân cũng đang nhìn vào khuôn mặt của Lam Sơ Niệm, không ngờ người thật của cô còn ngọt ngào và đáng yêu hơn trên TV, bọn họ chỉ cách nhau hai tuổi!
Trên người Lam Sơ Niệm vô cùng nồng đậm khí chát thiếu nữ, mà cô ta, đã được cuộc sống tôi luyện nhìn qua trông thành thục.
Nhiếp Nhân Nhân lại nhìn xung quanh, như thẻ đang tìm ai đó.
Lam Sơ Niệm tò mò hỏi: “Chị Nhân Nhân, chị muốn tìm gì?”
Nhiếp Nhân Nhân vươn mái vén một chút tóc, cười hỏi: “I Chị đang nghĩ không biết anh Lam đã về chưa.”
“Ý chị là anh trai em ạ?” Lam Sơ Niệm hỏi.
“Ừ, anh Lam Thiên Hạo.
” Nhiếp Nhân Nhân chắc không quen nên chỉ có thể gọi như vậy.
Lúc đầu Lam Sơ Niệm còn tưởng cô ta đang nói về ba mình, nhưng bây giờ cô mới hiểu là cô ta đang ám chỉ anh cả, một suy nghĩ lập tức nảy lên.
Lẽ nào mẹ mời cô ta đến nhà là để xem mắt cho.
anh cả sao? Mẹ lại giới thiệu bạn gái với anh cả?
Tim Lam Sơ Niệm chắn động vài giây, thế nên vẻ mặt cũng ngây ra, cô nhìn Nhiếp Nhân Nhân, nhưng cô không ngờ là cô ta lại đến vì anh cả cô.
Lúc này, cô nghe thấy tiếng gầm quen thuộc của một chiếc xe thể thao từ cổng sân, là xe của anh quay lại, cô không khỏi hoảng sợ, đồng thời trong mắt hiện lên một tia bát lực.
Mẹ Lam nhìn một cái rồi đi ra khỏi bếp, nói với Lam Sơ Niệm: “Sơ Niệm, anh của con đã về rồi, đi ra đón anh con đi.”
“Vâng!”
“Sơ Niệm, để chị đi cùng em!” Nhiếp Nhân Nhân lập tức đứng lên, trìu mến ôm cánh tay cô, trong mắt lóe lên vẻ hưng phắn.
Lam Sơ Niệm không thể từ chối, cô gật đầu, Nhiếp Nhân Nhân bám lấy cô, ánh mắt vui mừng nhìn về phía sân đậu xe.
Khi Lam Thiên Hạo bước xuống xe thể thao, anh nhìn thấy hai bóng người đang đi về phía anh, anh nhìn cô gái đang đi cùng Lam Sơ Niệm, ngạc nhiên nhìn.
Tim của Nhiếp Nhân Nhân đập nhanh vì phần khích.
Nhìn người đàn ông vừa bước ra khỏi siêu xe dưới ánh đèn buổi tối, dáng người đẹp đẽ, tao nhã, bức tranh được dựng trong ánh sáng và bóng tối, thật là động lòng.
Lam Thiên Hạo quả thực là nhân vật hoàn hảo cho hoàng tử quyền rũ trong mắt hàng nghìn phụ nữ.
Lam Sơ Niệm có thể cảm nhận được sự kích động phát ra từ Nhiếp Nhân Nhân lúc cô ta nhìn thấy anh cả, cô quay đầu nhìn cô ta, liền thấy mắt Nhiếp Nhân Nhân đang cong lên, nhìn chằm chằm vào Lam Thiên Hạo đang đi tới, lộ ra dáng vẻ khát khao.
Vẻ mặt của Lam Sơ Niệm giật mình đến mức quên cả giới thiệu.
“Sơ Niệm, bạn của em?” Lam Thiên Hạo tò mò hỏi.
“Chào anh Lam, em là Nhiếp Nhân Nhân, em là khách của mẹ anh.” Nhiếp Nhân Nhân lập tức thả tay Lam Sơ Niệm ra, hai tay khoanh trước ngực, lộ ra vẻ ngọt ngào quyến rũ.
Lam Sơ Niệm cảm thấy có một cặp mắt đang nhìn vào cô, cô vội vàng định thần lại gật đầu: “Đúng vậy, chị Nhiếp là khách của mẹ.” Khi Lam Thiên Hạo nhìn, thì hiểu ý định của mẹ bảo anh về nhà hôm nay, bà đang giới thiệu đối tượng sao?
Đôi mắt Lam Thiên Hạo lộ rõ vẻ thờ ơ, và nói với Nhiếp Nhân Nhân: “Xin chào, Nhiếp tiểu thư”..