Kiều Mộ Trạch nghĩ xong, ngắng đầu nhìn thời gian ở đồng cổ trên cổ tay, chớp mắt đã bận đến năm ruỡi chiều, anh nên về nhà rồi, trong nhà còn có một cô gái đang đợi anhl Kiều Mộ Trạch trở về trước bàn, thu dọn mặt bàn một chút, cầm chìa khoá xe ra ngoài cửa.
Kiều Mộ Trạch vừa lên xe thì điện thoại của Trang Noãn Noãn liền gọi đến.
*Alo!” Giọng nữ ngọt ngào đầu bên kia truyền đến.
“Tối nay muốn đi đâu ăn cơm? Hay là ở nhà nấu cơm?”
*Ở nhà nấu đi! Ra ngoài lãng phí tiền lắm!” Giọng của Trang Noãn Noãn truyền đến.
*Ở nhà có thức ăn chưa?”
“Chưa có nữa, phải đi mua thức ăn.”
“Được, đợi anh về, chúng ta cùng nhau đi đến siêu thị gần nhà mua đồ.”
“Vâng! Vậy anh lái xe trên đường cần thận.”
Khoé môi của Kiều Mộ Trạch hiện lên ý cười, nghe thấy.
giọng dặn dò này của cô, trong lòng anh hiện lên sự vui sướng, ngoài người nhà ra thì lại có thêm một người quan tâm anh.
Lúc nàyTrang Noãn Noãn ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, máy tính đặt trên đầu gối, bản thân đang định phổ nhạc, dù sao cũng là cô tự mình viết ra, cô càng có cảm giác.
Có điều, phổ nhạc mà không có đoàn đội, chỉ dựa vào một người vẫn khá lãng phí thời gian.
Trang Noãn Noãn có thiên phú ở mặt này, giống như lần trước cô viết giúp ca khúc mới cho bộ phim của Hình Nhất Nặc, sau khi chiếu phim cũng nhanh chóng nỏi tiếng, được lưu truyền ở trên mạng.
Trang Noãn Noãn thích hát, mà cô cũng muốn đem tiếng hát động lòng người và đẹp đẽ truyền đến tất cả mọi người, có lúc tiếng hát là thuốc giải tối nhất cho tâm hồn.
Khiến những người gặp khó khăn trong tình cảm, có thể từ giọng hát của cô nhận được thuốc giải, chữa trị vết thương tình.
Khoảng năm rưỡi, cô nghe thấy tiếng xe thể thao đi vào.
nhà, cô lập tức để máy tính xuống, từ phòng khách đi ra đón anh.
Chỉ thầy xe thể thao dừng ở cửa, người đàn ông mở cửa xe bước ra, lúc cô đến anh giơ cánh tay ra kéo cô một cái, làm thân hình nhỏ nhắn của cô kéo vào lòng anh, môi mỏng của anh cũng tự nhiên hôn xuống gương mặt của cô, đối với hành vi thân mật này, Trang Noãn Noãn cũng đã quen rồi, bởi vì người đàn ông này thật sự rất thích làm như vậy, còn cô cũng có thể cảm nhận được sự cưng chiều của anh.
*Đi thôi! Đi mua thức ăn!” Kiều Mộ Trạch kéo cửa ghế lái phụ ra, mời cô lên xe.
Lúc Trang Noãn Noãn ngồi vào nghĩ điều gí đó, liền nói: “Đợi một chút, em đi lấy túi.”
Người đàn ông thấp giọng cười: ‘Có anh ở đây, không cần đến em trả tiền, mang hay không cũng không làm sao cả.”
Trang Noãn Noãn bất giác mỉm cười, ngoan ngoãn ngồi vào ghế lái phụ.
Hai người cũng không đi siêu thị quá xa, chỉ đi đến một trung tâm thương mại cực lớn ở gần đó, Trang Noãn Noãn đeo khẩu trang cùng anh đi đến khu bán rau.
“Hôm nay chúng ta làm cá, ăn cá có được không?” Trang Noãn Noãn hỏi “Được! Mua một con cá đi.”
“Nhưng em không biết làm, anh biết không?”
“Biết chứ.” Người đàn ông tự tin trả lời.
Trong lòng Trang Noãn Noãn ấm lên, dường như bắt kì cái gì cũng không làm khó được người đàn ông này vậy.
Lúc hai người đi mua đồ, Trang Noãn đi qua khu đồ dùng phụ nữ, cô có chút xấu hổ, nhưng vẫn lấy mấy nhãn hiệu cô hay dùng trên giá bỏ vào.
“Dự phòng một chút.” Cô có chút ngại ngùng giải thích một câu.
Bởi vì bình thường cô không thích một mình ra ngoài, đúng lúc mua cùng luôn!
Kiều Mộ Trạch cười cười, không nói cái gì, chỉ là ánh mắt rơi trên người cô đầy sự dịu dàng.
Đúng lúc này điện thoại của Kiều Mộ Trạch vang lên, anh cầm lên nhìn, là của Lam Thiên Hạo, anh nhận lấy: “Alo!
Thiên Hạo.”
“Mộ Trạch, có rảnh không? Cùng nhau ăn cơm tối đi.” Đầu bên kia giọng của Lam Thiên Hạo truyền đến.
“Chỉ một mình cậu?”.