Quần áo của Lam Sơ Niệm cũng được trợ lý mang đến, sau khi thay xong cả người cô thoải mái hơn nhiều.
“Anh, em xuống dưới xem một chút.” Lam Sơ Niệm nói.
“Anh xuống cùng em.” Lam Thiên Hạo cũng không yên tâm, mặc dủ không còn fan hâm mộ ở hội trường nhưng anh vẫn lo cho cô.
“Vâng!” Làm Sơ Niệm cũng không từ chối.
Mà Kiều Mộ Trạch cũng đưa Trang Noãn Noãn từ bệnh viện quay trở lại khách sạn.
Trên đường đi, trong đầu Trang Noãn Noãn nghĩ đến chuyện hồi sáng, biểu cảm của Tiểu Lan mang nước đến vẫn thân thiết giống thường ngày, nhưng cốc nước đó thật sự có vấn đề sao? Nếu như là Tiểu Lan làm thì tại sao cô ấy lại làm việc hại bản thân như vậy? Hay là trong nước có thứ gì đó mà Tiểu Lan cũng không biết?
Trang Noãn Noãn không khỏi nghĩ đến Diệp Mạn Ni, dù sao ở buổi concert lần trước cô ta cũng từng cắt quần áo của cô, hại cô suýt chút nữa mắt mặt.
Có lúc cô thật sự sợ hãi tâm tư của Diệp Mạn Ni.
Trong phòng nghỉ, Diệp Mạn Ni và Lâm Thiến cũng mệt mỏi muốn trở về nghỉ ngơi, bọn họ vừa mới thu dọn xong cầm túi chuẩn bị rời đi.
Chu Đào bước vào nói: “Tạm thời đừng đi vội, đợi một lát.”
Trái tim Diệp Mạn Ni lập tức dựng lên: “Chu tổng, sao vậy?
Tại sao không để chúng tôi đi!”
“Là ý của Kiều Mộ Trạch, anh ấy nói tạm thời không để mọi người rời đi, một lát nữa anh ấy sẽ đến.” Diệp Mạn Ni và Lâm Thiền lập tức liếc nhìn nhau, trong ánh mắt có chút hoảng loạn, có điều vẫn duy trì sự bình tĩnh nói: “Kiều tổng muốn làm cái gì?”
“Tôi cũng không rõ, nhưng hai người cứ ở lại trước đi.”
Chu Đào nói xong liền ra ngoài.
Diệp Mạn Ni và Lâm Thiến ngồi trên sofa có chút hoảng loạn, Diệp Man Ni cắn môi nói: “Có phải Kiều Mộ Trạch đã phát hiện ra cái gì rồi không?”
“Cho dù anh ta có phát hiện ra cái gì, chúng ta cũng có thể một mực phủ nhận là không liên quan đến chúng ta, dù sao anh ta cũng không có chứng cứ!” Lâm Thiến vẫn tự tin.
Diệp Mạn Ni cắn môi cười: “Đúng vậy, có đánh chết cũng không khai.”
Không lâu sau, Lam Sơ Niệm đẩy cửa bước vào, mà đi bên cạnh cô là Lam Thiên Hạo.
Ánh mắt Lâm Thiến lập tức nhìn chằm chằm vui vẻ đứng dậy chỉnh lại tóc, muốn thông qua những hành động nhỏ này để thu hút sự chú ý của anh.
“Sơ Niệm, sao lại chỉ có mình cậu! Noãn Noãn đâu?” Diệp Mạn Ni tò mò hỏi.
“Chắc là Noãn Noãn đi bệnh viện kiểm tra rồi!” Lam Sơ Niệm nói với họ: “Hai cậu không bị dọa sợ chứ?”
“Bọn mình vẫn ổn.” Lâm Thiến cười, bước lên trước chào Lam Thiên Hạo: “Lam tiên sinh, lâu rồi không gặp.”
Lam Thiên Hạo khẽ gật đầu, ngồi xuống ghế sofa bên cạnh, thân hình đẹp trai tuần tú của anh khiến trái tim Lâm Thiến đập thình thịch, ánh mắt đầy khát vọng nhìn anh.
“May mà cái tên fan nam điên cuồng đó bị khống chế, cũng không biết anh ta bị làm sao, lại làm ra loại hành động không lý trí như vậy.” Lam Sơ Niệm vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh anh cả.
Trong lòng Diệp Mạn Ni căng thẳng, đúng rồi, suýt chút nữa thì cô ta quên cái tên fan nam này, hiện tại cô ta chỉ muốn anh ta giữ kín miệng miệng, tuyệt đối đừng khai cô ta ra.
Lam Sơ Niệm đang nghĩ một số chuyện, ngẳng đầu lên liền nhìn thấy Lâm Thiến ở đối diện đang nhìn chằm chằm Lam Thiên Hạo bên cạnh cô, bên trong đôi mắt đó lộ ra sự yêu thích không hề che giấu.
Lam Sơ Niệm ngắn người quay đầu nhìn anh cả bên cạnh, Lam Thiên Hạo đang xem điện thoại căn bản không quan tâm đến ánh mắt ái mộ của Lâm Thiến.
Đầu Lam Sơ Niệm nhẹ nổ tung có chút trống rỗng, đồng thời cô cũng ý thức được suy nghĩ của Lâm Thiến, cô ta thích anh cả? Một số hành động cô ta từng làm cũng đang nói rõ, bởi vì Lâm Thiền như vô ý hay có ý hỏi cô chuyện của anh cả.
Hoá ra là cô ta muốn hiểu anh cả nhiều hơn! Lam Sơ Niệm cụp mắt xuống, trong lòng không khỏi có chút bất lực, anh cả ưu tú như vậy, ắt hẳn phụ nữ thích anh ấy không chỉ có một mình Lâm Thiến! Có phải xung quanh anh có rất nhiều cô gái thích anh không?
Trong bãi đỗ xe của khách sạn, Kiều Mộ Trạch xuống xe xong lập tức đi đến mở cửa ghế lái phụ, Trang Noan Noãn cúi người bước ra, Kiều Mộ Trạch vươn tay bảo vệ đầu cô, cầm lấy thuốc trong tay: “Anh đưa em lên tầng nghỉ ngơi.”
“Không cần đâu, cùng đi đi! Em muốn biết là ai muốn hại em.” Trang Noãn Noãn lắc đầu.
Xảy ra chuyện như này, cô thật sự cảm thấy đau lòng, bất kể là ai thì ở trong một công ty làm chuyện như vậy cũng khiến cô sợ hãi..