Sau khi Trang Noãn Noãn bắt cơm xong, anh bắt đầu lầy nguyên liệu trong túi ra, bao gồm tôm tươi, rau, đậu tuyết, ớt xanh và thịt lợn sống.
Kỹ năng nhặt rau của Trang Noãn Noãn vẫn rát tốt.
Cô lập tức lấy một chiếc tạp dề đeo lên, sau đó bắt đầu nghiêm túc rửa rau trong bồn rửa nhà bếp.
Kiều Mộ Trạch vẫn như cũ đứng trong bếp, thấy dáng vẻ cô đang nghiêm túc rửa rau, anh cong môi cười, hai tay đút túi quần đi tới, thân hình cao hơn cô một cái đầu đứng sau lưng cô, chuẩn bị cúi xuống nhìn cô rửa rau.
Đúng lúc này, Trang Noãn Noãn lại không hề phát hiện ra anh đang đứng phía sau, trán cô đột ngột va đập vào chiếc cằm cứng rắn của anh, “a” Trang Noãn Noãn thấp giọng kêu lên một tiếng.
Kiều Mộ Trạch không quan tâm đến cái cằm đang nhức nhối của mình, anh nhanh chóng vươn tay vuốt trán cô: “Em có đau không?”
Mặc dù Trang Noãn Noãn đau nhưng cô không muốn trước mặt anh nói đau, cô cười lắc đầu: “Không đau lắm, cằm của anh có sao không?”
Kiều Mộ Trạch đương nhiên biết rằng chắc chắn là cô đang đau, vì cằm của anh cũng có cảm giác nhưng nhức rồi.
Vằng trán trắng nõn của cô dần dần đỏ lên, Kiều Mộ Trạch có chút tự trách đưa tay xoa xoa cho cô, Trang Noãn Noãn mỉm cười nói: “Không sao thật mà, em đi lấy cái dĩa.”
Trang Noãn Noãn lấy xong dĩa, tiếp tục cúi xuống rửa rau, lúc này cánh tay rắn chắc của người đàn ông nhẹ nhàng vòng ôm lấy eo thon của cô, cằm của anh đặt nhẹ lên vai cô.
Hơi thở của anh từng chút từng chút một quản quanh bên tai cô.
Trang Noãn Noãn ngượng ngùng rũ mắt xuống để mặc anh làm vậy, cô xoay người đặt rau vào dĩa, cô vừa quay mặt sang thì lại dụi má mình lên đôi môi mỏng của người đàn ông.
Khuôn mặt của Trang Noãn Noãn bắt giác đỏ lên, cô nhẹ nhàng đầy anh ra: “Anh ra ngoài chờ đi! Em tự làm được.”
Kiều Mộ Trạch bị cô kích thích lên, anh nâng cằm cô lên rồi lập tức cúi xuống.
Khí chất nam tính hoàn toàn bao phủ lấy cô.
Nụ hôn của người đàn ông điên cuồng rơi xuống, lưng Trang Noãn Noãn bị áp vào bồn rửa mặt phía sau, không thể nào thoát ra được.
Cuối cùng nụ hôn cũng kết thúc, hai chân của Trang Noãn Noãn đã có chút nhữn ra không thể đứng vững được, cô cuối cùng cũng cảm thấy người đàn ông này đang cản trở cô làm việc.
“Anh ra ngoài đợi đi, được không?” Trang Noãn Noãn đành phải cầu xin anh, bởi vì cô ấy thực sự rất muốn được yên tĩnh nấu nướng.
Nếu anh ở đây, suy nghĩ của cô hoàn toàn không thể tập trung vào một việc được.
Kiều Mộ Trạch đành phải bước ra khỏi nhà bếp, nhưng anh cũng không hề rời đi hẳn, thay vào đó, anh đứng dựa vào khung cửa nhà bếp và dùng một đôi mắt sâu khoá chặt lấy người phụ nữ đang bận rộn bên trong.
Kỹ năng cắt rau của Trang Noãn Noãn cũng đã được cải thiện, sau khi rửa sạch tất cả các loại rau và nguyên liệu, cô bắt đầu bắt nồi lên làm nóng dầu.
Mặc dù có chút lo lắng nhưng Trang Noãn Noãn cố gắng vượt qua nó, bởi vì cô thực sự không muốn trở thành một kẻ lười biếng suốt ngày được anh chăm sóc, cô muốn trở nên độc lập kiên cường hơn.
Trang Noãn Noãn xào rau cũng rất là ra dáng, chỉ là khi chuẩn bị bắt bếp xuống cô mới nhớ đến việc bỏ muối.
Trang Noãn Noãn cuối cùng cũng hoàn thành xong ba món ăn, khi cô mang ra khỏi bếp, ngửi người đã cảm thấy.
chảy nước miếng rồi.
Kiều Mộ Trạch ngồi vào bàn, nhìn thấy cô dùng bao tay chống nóng bưng nồi cơm ra.
*Xong, chúng ta ăn ti thôi! Mặc dù em nấu cũng không tốt lắm, nhưng sau này em sẽ cố gắng hơn nữa.”
“Em đã làm rất tốt rồi.” Kiều Mộ Trạch khen ngợi.
Trang Noãn Noãn xới cho anh một chén cơm, Kiều Mộ Trạch nhận lấy, anh vươn tay gắp vào bát một ít rau cải cho vào miệng, khuôn mặt tuần tú của anh lập tức cứng đờ ra vài giây.
“Ngon không anh?” Trang Noãn Noãn lập tức đây mong đợi hỏi, đôi mắt to tròn sáng lên chờ anh nhận xét Kiều Mộ Trạch cắn răng nuốt xuống, gật đầu nói: “Ngon lắm.”
Trang Noãn Noãn nghe xong cũng lập tức vươn tay gắp một miếng cải cho vào miệng, vừa mới nhai xong khuôn mặt nhỏ nhắn của cô liền nhãn lại, mặn quá đi! Có phải cô bỏ muối nhiều lần rồi không?
“Anh đừng ăn món này nữa, có lẽ em thêm tận hai lần muối rồi.” Trang Noãn Noãn chuyển dĩa rau cải trước mặt anh đi.
Nhớ đến ban nãy anh vậy mà còn khen cô, cô cảm thấy có chút xấu hồ.
“Không sao đâu, từ từ sẽ quen.” Kiều Mộ Trạch nhếch môi cười, khích lệ cô.
Trang Noãn Noãn không khỏi vỗ nhẹ đầu mình một cái, sau này cô phải nhớ, không thể bỏ muối hai lần được.
“Sau này em sẽ chú ý hơn.
“Trang Noãn Noãn không nói nên lời, tự trách bản thân, có điều vẫn may là hai món kia vẫn ăn được.
Sau bữa tối, Trang Noãn Noãn rửa chén xong ởi ra thì đã thấy Kiều Mộ Trạch đang ngồi trên ghé sofa đợi cô..