“Nhưng… Nhưng em vẫn sợ.” Lam Sơ Niệm nhút nhát cộng thêm tuổi của cô còn nhỏ, căn phòng này đối với cô mà nói không đủ cảm giác an toàn.
Thân hình thon dài của Lam Thiên Hạo đứng dậy đi đến cạnh mép giường ngôi xuông, đôi chân dài cho vào trong chăn, ban đêm mùa thu ở đây đã rất lạnh rồi.
Lam Sơ Niệm lập tức vui mừng, nở nụ cười tiến gần anh, còn vô cùng cẩn thận cầm lấy một cái gối bên cạnh đưa cho anh dựa vào.
Lam Thiên Hạo nằm nửa người, văn kiện trong tay còn chưa kịp cầm lên trong lòng anh đã có một cái đầu nhỏ chui rúc vào chiếm lấy ngực anh, một bàn tay nhỏ còn vô cùng tự nhiên ôm lấy eo anh.
Có thể nói cả người phụ nữ này cuốn lấy anh như một con bạch tuộc.
Dưới sự hoảng hốt, Lam Sơ Niệm thật sự sợ rồi.
Lam Thiên Hạo đưa tay xoa đầu cô, xem ra ý kiến của ba mẹ muốn giữ cô lại ở trong nước là đúng, không nên đưa cô ấy đến nơi như này.
“Ngủ đi! Anh ở đây bảo vệ em.” Lam Thiên Hạo thấp giọng an ủi.
Lam Sơ Niệm ôm chặt anh chớp chớp mắt, sau đó trong đầu cô đột nhiên nghĩ đến một chuyện, đột nhiên cảm thầy trên mặt nóng bừng, cánh tay đang ôm chặt có chút không dám dùng lực.
Lúc này lại truyền đến một tiếng sói rú rõ ràng, trong phút chốc tất cả suy nghĩ đều biến mát, bất kể như nào cô cũng nhất định phải ôm chặt người đàn ông này.
Lam Thiên Hạo cảm nhận được nhiệt độ cơ thẻ cô, làm gì còn tâm tư xem văn kiện nữa, nhưng anh vẫn giả bộ như đang xem, lật sang trang tỏ ra giống như anh vẫn đang xem vậy.
Nhưng tâm tư anh sớm đã không còn ở trên văn kiện nữa rôi.
Lam Sơ Niệm là một cô gái làm việc nghỉ ngơi đều đặn, hôm nay ngồi xe cả một ngày khiến thể lực cô đều cạn kiệt, lúc này mơ màng nhắm mắt tựa vào ngực người đàn ông yên tâm ngủ thiếp đi.
Lam Thiên Hạo nghe tiếng hít thở đều trong lòng, cuối cùng cũng không cần giả vờ xem văn kiện nữa, anh đặt văn kiện sang bên cạnh, cúi đầu nghiêng người nhìn cô gái đang ngủ.
Khuôn mặt trắng mịn không chút son phấn, ánh đèn trên đầu chiếu xuống ngay cả khuôn mặt cũng nhỏ nhắn thon gọn, xong mọi thứ đều hoàn mỹ khiến người ta không khỏi suy nghĩ lung tung.
Nếu như đổi lại là người phụ nữ khác, một thân phận khác anh sẽ không cần phải nghĩ ngợi gì, nhưng người phụ nữ này không được, thân phận của cô khiến anh chỉ có thể nghĩ không thể chạm.
Lam Thiên Hạo đợi cô ngủ say, anh nhẹ nhàng đặt cô nằm sang gối bên cạnh, bởi vì nằm sắp như vậy sẽ không tốt cho tim của cô.
Lam Thiên Hạo vừa đặt cô nằm lên gối, cô gái đang ngủ lập tức vươn hai tay tự nhiên ôm lấy cổ anh, hơn nữa còn không có ý thức kéo chặt cổ anh áp xuống.
Lam Thiên Hạo vì không muốn cô tỉnh, anh không khỏi phôi hợp cúi đâu xuống, kéo lại khoảng cách giữa hai khuôn mặt đến nửa lòng bàn tay.
Dưới mắt Lam Thiên Hạo là khuôn mặt thoảng thoảng hương thơm, mà đôi môi đỏ mọng của cô còn ở ngay dưới môi anh, nếu muốn anh chỉ cần tiến sát lại một chút là có thể hôn được.
Nội tâm Lam Thiên Hạo đang đấu tranh kịch liệt, mâu thuẫn cùng tâm tư phức tạp đang đầu đá lẫn nhau.
Anh không biết làm như vậy sẽ có kết quả gì.
Nhưng anh thật sự rất muốn, anh nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng của cô để thoả mãn bản thân, nhẹ nhàng chạm vào.
Lam Sơ Niệm dường như cảm nhận được cái gì đó, cô khẽ mím môi phối hợp.
Trong đầu Lam Thiên Hạo trống rỗng mắt vài giây, trong lòng không khỏi phiền não, cô đây là đang ở trong mơ mơ thấy cùng người đàn ông nào đó thân mật sao?
Coi anh thành người đàn ông khác sao?
Coi thành người đàn ông trong mơ đó?
Là ai? Lam Thiên Hạo đột nhiên ghen tị.
Lúc này ở trong mơ Lam Sơ Niệm đúng là có một người đàn ông, chỉ có điều người đàn ông này không phải ai khác mà là Lam Thiên Hạo, hơn nữa nụ hôn của anh khiến giác mơ của cô trở nên ngọt ngào, cô tưởng rằng đây là nụ hôn trong mơ nên mới đáp lại.
Suy nghĩ trong đầu Lam Thiên Hạo quay vòng, sau có hô hấp nặng nề lại lần nữa hôn xuống, dường như muốn đuổi người đàn ông trong giắc mơ của cô đi.
Lam Sơ Niêm kêu một tiếng, đón nhận trong mơ…
Trong hai phút tròn trịa, thần kinh Lam Thiên Hạo căng cứng buông cô ra, hơi thở gấp gấp đến nỗi anh sợ rằng sẽ thật sự làm cô tỉnh dậy..