Người bên cạnh lập tức sững sờ, bây giờ thừa cơ hội thay Lý Đạt bên cạnh Kiều Huy Dương, hẳn là kiếm trác được đôi chút.
Cái gọi là “cầu phú quý trong nguy hiểm”, Trang Noãn Noãn không làm phiền Kiều Mộ Trạch xem sổ sách.
Cô ngồi trên ghế sofa, đọc lại bức thư của ba mình, cô bật khóc, ý của ba cô trong bức thư là ông hy vọng rằng cô và mẹ sẽ sống một cuộc sống thật tốt, nhưng làm sao ông biết được, lần công tác đó đã khiến cả hai người họ gặp chuyện!
Trang Noãn Noãn có thể tưởng tượng được ngày hôm đó ba cô đã lo lắng và đau đớn như thế nào, chắc hẳn ông rất tự trách mình, họ đã tự tử để giữ lấy mạng sống cho cô.
Đây là sự lựa chọn đau đớn nhất trong cuộc đời, họ đã chọn để cô sống mà không do dự.
“Ba, mẹ, con nhất định sẽ khiến kẻ sát nhân phải chịu sự trừng trị của pháp luật.”
Kiều Mộ Trạch đã đọc gần hết cuốn sổ ghi chép, anh đứng dậy, thấy cô gái lặng lẽ khóc trên sofa, trái tim anh như: thắt lại, anh bước đến gần đưa tay ra ôm lấy cô, khẽ hôn lên tóc cô, lúc này, anh chỉ có thể bên cạnh cô.
“Anh nhất định sẽ bắt ông ta phải trả giá.” Kiều Mộ Trạch trầm giọng nói.
Trang Noãn Noãn lao vào vòng tay anh nức nở: “Cảm ơn anh, nhưng vì những chuyện mà ba em đã làm năm đó, em sẽ có gắng bù đắp cho gia đình anh.”
Kiều Mộ Trạch nhẹ giọng thở dài: “Chỉ cần em ở bên cạnh anh, đừng rời xa anh lần nữa, là cách bù đắp tốt nhát rồi.”
sáng sớm, Lam trạch.
Lam Sơ Niệm vừa thức dậy, Lam Thiên Hạo đã đợi cô ở cửa.
“Anh cả, hôm nay không đến công ty sao?” Lam Sơ Niệm ngạc nhiên hỏi.
“Sơ Niệm, tối hôm qua có tin vui, em đã ngủ say rồi nên anh chưa nói cho em.” Lam Thiên Hạo nói.
Lam Sơ Niệm nghe vậy lập tức vui mừng nói: “Có phải là chuyện đã tìm tra được thân thế của em rồi không? Đã tìm thấy bảo mẫu ấy rồi sao?”
Lam Thiên Hạo gật đầu: “Ù! Đã tìm thấy bà ấy.
Anh đã mang ảnh chụp của những người làm giúp việc có chữ Quyên trong tên cho bà Vương nhận mặt, bà ấy nhận ra rồi.
Bà bảo mẫu kia vẫn làm lao công cho một công ty.”
Trái tim Lam Sơ Niệm đập loạn xạ, chỉ cần cô tìm được người bảo mẫu này, bí ẳn về xuất thân của cô có được giải đáp không? Cô có thể tìm thấy ba mẹ ruột của mình, cô cũng có thể biết tất cả tin tức về họ, điều này khiến Lam Sơ Niệm có chút lo lắng xen lẫn vui mừng, nghĩ đi nghĩ lại, cô cảm thấy mình không phải bị bỏ rơi, nhưng chắc chắn năm đó đã xảy ra chuyện gì đó, khiến cô phải rời xa ba mẹ.
“Em có muốn cùng anh đi gặp bà bảo mẫu này không?
Nếu em không muốn thì anh tự đi.” Lam Thiên Hạo vừa nhìn cô vừa hỏi.
Lam Sơ Niệm vội lắc đầu: “Anh cả, em muốn đi cùng anh.”
Lam Thiên Hạo gật đầu nói với cô: “Đi ăn sáng rồi chúng ta qua đó.”
Hai người đi xuống lầu, buổi sáng ông bà Lam cũng đã biết tin vui rồi, giờ họ cũng đã nghĩ thông, nếu Sơ Niệm tìm được ba mẹ ruột, nếu sau này con trai họ và Lam Sơ Niệm có đến với nhau họ cũng sẽ đồng ý, thậm chí, chỉ nghĩ thôi đã thấy háo hức.
Chỉ là trước đây luôn cảm thấy mối quan hệ giữa anh em của hai người khi lớn lên sẽ có một số áp lực.
Giờ đây, sau này Lam Sơ Niệm nhận lại được ba mẹ ruột, công khai với bên ngoài, tìm lý do để khán giả thay đổi cách nhìn về mối quan hệ của họ, ngay cả khi họ có yêu nhau cũng là hợp tình hợp lý.
“Ba, mẹ, con với Lam Sơ Niệm ra ngoài một lát.” Lam Thiên Hạo nói với ba mẹ.
Bà Lam đi tới, nắm tay Lam Sơ Niệm: “Sơ Niệm, đừng lo lắng, nhất định sẽ tìm được ba mẹ ruột của con.”
“Cảm ơn sự ủng hộ ba mẹ, cảm ơn hai người.” Lam Sơ Niệm mắt đỏ hoe, vì điều này mà cô cảm thấy vô cùng có lỗi và bất công với họ.
Họ đã cố gắng hết sức để nuôi nắng, dạy đõ cô, giò đây, cô lại đang tìm kiếm ba mẹ ruột của mình.
Lúc này, tiếng của Lam Thiên Hạo vang lên: “Sơ Niệm, sớm muộn gì chúng ta vẫn là một gia đình.”
Câu này, mang hàm ý kép, ông bà Lam ở bên cạnh có thể hiểu ra, và Lam Sơ Niệm cũng vậy, cô xấu hổ đến mức cứ vùi trong vòng tay của mẹ, ngại ngừng khi nhìn họ.
Khi bà Lam thấy con trai mình đã nói hết mọi chuyện, bà cũng nói theo ý đó: “Đúng, kiếp này chúng ta là một gia đình, dù con với danh nghĩa là con gái hay là con khác, con đều là con của mẹ.
“
“Mẹ, mẹ cứ nói thẳng là con dâu đi!” Lam Thiên Hạo bên cạnh chỉnh lại.
Bà Lam thật sự tức đến phụt cười, trừng mắt nhìn anh: *Có mỗi con vội vàng, Sơ Niệm còn chưa đồng ý mài!”
Khuôn mặt xinh xắn của Lam Sơ Niệm đã đỏ bừng lên, ông Lam bên cạnh bật cười: “Xem ra Thiên Hạo giống tôi.”
“Đúng vậy, giống như ông, không biết xấu hổ, không chịu kiên nhẫn.” Bà Lam cười mắng.
Lam Thiên Hạo đi tới, cầm tay Lam Sơ Niệm: “Chúng con đi trước đây.”.