“Đúng vậy, người đó đã nói như vậy đấy, bảo chúng tôi ném Y tiểu thư xuống sông.
Chỉ có mình tôi biết chuyện này, tôi làm sao có thể giết người được chứ? Y tiểu thư còn nhỏ như vậy! Tôi đã bắt xe đưa Y tiểu thư đến trại trẻ mồ côi, đặt cô ấy xuống rồi nhanh chóng rời đi.
Sau này, tôi cũng chuyển đi, cũng chưa từng quay lại, may mà Y’ tiểu thư vẫn bình an vô sự, lớn lên thành người rồi.” Sau khi Trương Tú Quyên nói xong thì lại lén lau nước mắt.
Lam Thiên Hạo đã hiểu toàn bộ câu chuyện năm đó, hai người bảo mẫu chỉ lấy tiền làm việc cho người khác, hơn nữa may là nhờ một suy nghĩ của Trương Tú Quyên năm đó, đã cứu được một mạng Lam Sơ Niệm.
“Các bà thực sự không biết kẻ đứng sau muốón giết Y tiểu thư là ai sao? ““
“Tôi chỉ biết đó là một người phụ nữ trẻ.
À đúng rồi, có một điều lúc đó tôi cảm thấy rát lạ, trên người người phụ nữ đó có mùi sữa, giống như phụ nữ vừa mới sinh con vậy.”
*Bà chắc chứ?” Lam Thiên Hạo cau mày hỏi.
*Tôi rất có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, người phụ nữ đó có lẽ vừa mới sinh con không lâu đâu! Có điều, lúc đó tôi thật sự đang cần tiền gấp nên cũng không hỏi thêm, hơn nữa, sau đó tôi cũng nói với người đó rằng Y tiểu thư… đã chìm xuống sông rồi!”
Nói xong, Trương Tú Quyên vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt Lam Sơ Niệm, có vẻ như bà ta đã biết tội lỗi của chính mình.
“Nghe tin tôi đã chết, người phụ nữ đó rất vui sao?” Lam Sơ Niệm nghiền răng hỏi.
“Ừm, cô ta mừng lắm, hơn nữa còn cười nói “làm tốt lắm”.
Lúc đó tôi vừa hoảng vừa cảm thấy sợ nên nhanh chóng chuyển đi, sợ bị phát hiện.
Nhưng 20 năm qua, tôi sống cũng không sung sướng gì.
Có được só tiền đó, chồng tôi ngày đêm đi đánh bạc, bị người khác đánh chết, con trai tôi cũng bị tai nạn xe…Đây chắc chắn là sự trừng phạt của mà ông trời dành cho tôi!”
Lam Thiên Hạo và Lam Sơ Niệm nhìn nhau, nhất thời không biết nói gì mới đúng.
Đúng lúc này, trợ lý của Lam Thiên Hạo gọi điện đến, anh ta đang ở trước cửa quán cà phê.
Lam Thiên Hạo bảo anh ta vào, người trợ lý đi vào còn cầm theo một túi tiền mặt mười vạn tệ.
Lam Thiên Hạo nói với Trương Tú Quyên: “Mười vạn tệ này coi như đền đáp bà năm đó đã cứu mạng Y tiểu thư.
Sau này, bà phải làm nhiều việc thiện hơn thì mới có được hồi báo tốt.”
“Được, được, được! Tôi nhất định sẽ làm người tốt.”
Trương Tú Quyên cầm lấy tiền, mừng đến bật khóc.
Lam Thiên Hạo.
dắt Lam Sơ Niệm ra ngoài, anh lên tiếng nói: “Anh sẽ lập tức đi điều tra tin tức về ba em, em sẽ sớm gặp lại được ba mẹ mình thôi.”
Lam Sơ Niệm cũng vui vẻ gật đầu, chỉ cần cô biết được thân phận thật sự của mình, nhận lại ba mẹ ruột của mình thì cô sẽ càng có thể ở bên anh, cô cảm thấy nhất định là ông trời đã chiếu cố cho cô.
“Anh đưa em về nhà nhé, có thể sẽ mất một lúc.” Lam Thiên Hạo nói.
“Đưa em về biệt thự của anh đi! Em muốn yên tĩnh một | chút.” Lam Sơ Niệm nói.
Lam Thiên Hạo gật đầu, bảo trợ lý lập tức đi điều tra tin tức của Y Cảnh Long, còn anh thì đích thân đưa Lam Sơ Niệm trở về biệt thự của mình.
Trên đường đi, Lam Sơ Niệm nhận ra rằng, lúc ba tháng tuổi cô đã thoát được một kiếp, nếu năm đó Trương Tú Quyên thực sự tàn nhẫn ném cô xuống sông thì liệu cô có còn sống không? Như vậy cô sẽ không bao giờ gặp được anh cả, và người nhà họ Lam nữa.
Cô có chút bối rối nhìn người đàn ông bên cạnh, tay cô vô thức chạm vào anh, Lam Thiên Hạo vươn tay ra đan lấy 10 ngón tay của cô, cảm nhận được sự hoảng loạn trong lòng cô.
“Sơ Niệm, từ nay về sau, anh sẽ không để em xảy ra bắt kì bất trắc nào nữa.” Lam Thiên Hạo đảm bảo với cô.
Lam Sơ Niệm gật đầu: “Em cũng sẽ không để cho chính mình xảy ra chuyện, em muốn mãi mãi ở bên anh.”
Sau khi nghe lời thổ lộ của cô, trong lòng Lam Thiên Hạo tràn đầy vui mừng, cuối cùng tình cảm của họ cũng có thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời rồi.
Trước đây anh nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Đối với anh mà nói, còn có chuyện gì quan trọng hơn chuyện này nữa chứ?
“Sơ Niệm, cảm ơn em đã thích anh.” Lam Thiên Hạo thấp giọng nói.
Lam Sơ Niệm ngẫm nghĩ, rồi bật cười: “Tuy rằng trước nay em không hiểu mấy chuyện yêu đương, nhưng em vẫn luôn rất thích anh cả mà.
Em không rõ đó là thích hay.
là ỷ lại, em chỉ muốn ở bên cạnh anh cả cả đời mà thôi, không bao giờ cách xa nhau.”
Lam Thiên Hạo hiểu ra, hóa ra cô nhóc này từ lúc không hề hay biết đã có tình cảm với anh rồi.
Thật tốt, không chỉ có anh là yêu đơn phương!.