Hơi muộn một chút, hai người Y Cảnh Long và Lam Thiên Hạo đi xuống tầng, Y Tư Nhã thay một bộ váy dài càng có sự nữ tính, với lại rõ ràng là đã trang điểm.
Y Cảnh Long có chút kinh ngạc với sự trang điểm của con gái, nhưng nhìn ánh mắt của cô ta trên người của Lam Thiên Hạo ông liền hiểu ra.
Trong ánh mắt của Lam Sơ Niệm chỉ muốn cảm nhận thêm chút mùi của ba ruột, cô đứng bên cạnh của Y Cảnh Long, Y Cảnh Long đối với cô vô cùng quan tâm dịu dàng, tự mình giúp cô bê nước đến.
*Con cảm ơn ba.” Lam Sơ Niệm mím môi cười.
“Sơ Niệm, đây chính là nhà của con, về sau con muôn về thì về, ba sẽ sắp xếp cho con một gian phòng.”
“Bác trai, tạm thời mà nói Sơ Niệm vẫn là ở nhà cháu đi ạ!
Có thời gian cháu sẽ thường dẫn em ấy đến nhà chơi.”
Lam Thiên Hạo cười nói.
Y Cảnh Long lập tức hiểu ý của Lam Thiên Hạo, cũng chính là lo lắng bên cạnh của Lam Sơ Niệm còn có tiềm tàng nguy hiểm.
“Được, như vậy cũng tốt.” Y Cảnh Long cười gật đầu.
Y Tư Nhã ngồi bên cạnh Lam Sơ Niệm: “Chị Sơ Niệm em có thể đến nhà chị làm khách không?”
Lam Sơ Niệm gật đầu: “Đương nhiên có thẻ.”
Lam Thiên Hạo ở một bên nhìn câu hỏi trực tiếp này của Y Tư Nhã cau mày lại.
Người làm bê thức ăn lên bàn, dáng vẻ vợ hiền mẹ tốt của Trương Đinh Hương tháo tạp dề ngồi xuống, cầm lấy rượu lúc sắp rót cho Lam Thiên Hạo, tay Lam Thiên Hạo che lại: “Cháu không uống rượu.”
“Cậu Lam, uống chút đi! Lần đầu tiên đến nhà làm khách, vui vẻ quan trọng nhất.”
“Cháu không thích uống rượu.” Lam Thiên Hạo lạnh nhạt nói một câu.
Y Cảnh Long nói với bà ta: “Cậu Lam chút nữa phải lái xe, đừng khuyên uống rượu nữa, cất vào đi! Chúng tôi không uông.”
Trái tim xuân tình của Y Tư Nhã rung động, nhìn Lam Thiên Hạo dưới ánh đèn, hoàn mĩ giống bạch mã hoàng tử vậy, sao có thể chứ?
Quả thật không hề có bắt kì khuyết điểm gì.
Trong bát của Lam Sơ Niệm đột nhiên được người đàn ông gắp thức ăn vào, gò má cô hơi nóng lên, cong môi cười ngọt ngào.
Y Tư Nhã đối diện đem màn này nhìn vào trong mắt, trong lòng vừa đồ kị lại ngưỡng mộ.
Có điều cô nghĩ, Lam Sơ Niệm và Lam Thiên Hại chắc là quan hệ anh em, bởi vì hai người từ nhỏ luôn có tình cảm anh em mà lớn lên, chắc chắn sẽ không có tình cảm nam nữ.
Ánh mắt của Trương Đinh Hương oán hận nhìn lên trên người của Lam Sơ Niệm, đặc biệt nhìn chồng cũng dành hết tâm tư ở trên người Lam Sơ Niệm, bà ta liền nghĩ con mình tiếp theo sắp thất sủng trong lòng của chồng mình rồi.
Đi ra về sau nữa bữa ở Y trạch, Y Cảnh Long và Y Tư Nhã đi ra tiễn hai người, Y Tư Nhã nồng nhiệt khoác tay Lam Sơ Niệm: “Chị ơi, đợi có thời gian em thật muốn đến nhà Lam thiếu gia chơi!”
Đây là mục đích của cô, cô muốn thông qua Lam Sơ Niệm đến Lam trạch.
*Được rồi! Đợi có thời gian qua đó chơi!”
“Vâng! Vậy nói rồi nhé, em sẽ liên lạc cho chị.” Y Tư Nhã nhanh chóng nói.
Ánh mắt của Lam Thiên Hạo híp lại nói với Lam Sơ Niệm: “Lam Sơ Niệm, lên xe chúng ta nên về rồi.”
“Thiên Hạo đi chậm thôi, đợi qua hai ngày nữa, bác sẽ đến nhà cháu gặp ba mẹ cháu.” Y Cảnh Long nói với anh.
“Vâng ạ! Bác trai hoan nghênh đến nhà cháu chơi.” Lam Thiên Hạo nói xong, kéo cửa xe ngồi vào, mà Y Tư Nhã ở’ một bên còn cho rằng anh sẽ nhìn cô ta một cái, không ngờ Lam Thiên Hạo lập tức ngồi vào trong xe.
Lam Sơ Niệm đứng ở trước cửa ghế lái phụ, nói với ba: “Ba ơi, vậy con đi trước đây.”
“Được! Lái xe chậm thôi.” Ánh mắt của Y Cảnh Long cũng lộ ra kia không nỡ.
Xe thể thao của Lam Thiên Hạo lái đi, rất nhanh liền biến mất ở chỗ rẽ bên cạnh, Y Tư Nhã nhìn xe thể thao lái đi, trong lòng không biết vô cùng mong đợi có sự phát triển cùng với Lam Thiên Hạo.
Ngồi trong xe, ngày hôm nay đối với Lam Sơ Niệm mà nói trải qua rất dài, cũng cực kì vui vẻ và quan trọng, cuối cùng cô tìm thấy người thân của mình rồi, mặc dù không có thể nhìn thấy mẹ, nhưng đối với cô còn có thể nhìn thấy ba ruột cũng cô cùng vui mừng.
Trong lòng của Lam Thiên Hạo đang xoắn xuýt chuyện kia, Lam Sơ Niệm là người đơn thuần lương thiện, về sau anh sẽ không để cô một mình ở ngôi nhà đó, và anh bây giờ quan trọng nhát là tra ra người năm đó hại cô..