Giọng của Chu Đào trở nên nghiêm túc hơn: “Đây không phải chuyện đùa.
Nếu bị điều tra ra thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến danh tiếng của các cô.
Bây giờ, chỉ cần các cô xin lỗi Noãn Noãn, đồng thời thông báo công khai tác giả gốc của hai bài hát này là cô ấy, về sau các cô không hát nữa là được.”
Giọng của Diệp Mạn Ni cũng bắt đầu cáu gắt: “Chu tổng, tôi không biết anh đang nói gì.
Tôi và A Thiến không còn thuộc về công ty của anh nữa.
Chúng tôi là nghệ sĩ tự do, chúng tôi sẽ không nghe lời anh nữa đâu.”
Chu Đào không khỏi nhíu mày, cảnh cáo lần nữa: “Chuyện này liên quan đến thành quả của Noãn Noãn, công ty chúng tôi sẽ không ngồi im nhìn, đợi đến lúc điều tra ra thì hai người các cô sẽ rất khó xử đấy.”
“Vậy thì các người cứ đi điều tra đi!” Diệp Mạn Ni thờ ơ nói.
Khi cô ta và Lâm Thiến nhìn trộm máy tính của Trang Noãn Noãn, không hề có người thứ ba hiện diện, căn bản không có ai nhìn thấy bọn họ, vì vậy cô ta mới không sợ.
đâu! Huống hồ, bởi vì hai bài hát này, danh tiếng của họ đã được khôi phục lại một chút, cô ta không muốn từ bỏ.
Sau khi cúp điện thoại, mặt Chu Đào trầm xuống.
Không biết hai người kia từ lục lọi máy tính của Trang Noãn Noãn và xem trộm hai bài hát mới mà cô viết vào lúc nào.
Một giò chiều, bà cụ đi đến công viên gần đó chơi bài, Trang Noãn Noãn muốn ngủ thêm một chút nữa thì lại nhận được cuộc gọi từ Kiều Mộ Trạch, anh đang ở dưới nhà đợi cô.
Trang Noãn Noãn nhớ đến lời hẹn với anh đêm qua, mặc dù buồn ngủ nhưng cô vẫn cằm túi xách đi xuống.
Cô ngồi vào ghế phụ của Kiều Mộ Trạch, cả người rõ ràng không hề có chút sức lực.
“Em sao vậy?” Kiều Mộ Trạch quay người sang liền nhìn thấy dáng vẻ bơ phờ của cô, bàn tay to của anh lập tức sờ trán cô thăm dò.
Không sốt.
“Tối hôm qua em ngủ không ngon.” Trang Noãn Noãn mệt mỏi nói.
“Sao lại ngủ không ngon? Không phải anh bảo em đi ngủ sớm rồi sao?” Kiều Mộ Trạch nheo mắt nhìn cô, thấy trong mắt cô đầy những tơ máu nhàn nhạt.
*Tối hôm qua có chuyện xảy ra làm em mắt ngủ.” Trang Noãn Noãn thở dài.
*Có chuyện gì vậy?” Kiều Mộ Trạch ân cần hỏi.
“Anh còn nhớ đoạn thời gian lần chúng ta đi về quê em trở không? Em đã viết hai lời bài hát, sau khi hoàn thành xong thì lưu chúng trong máy tính.
Nào ngờ lại bị Diệp Mạn Ni và Lâm Thiến đánh cắp.
Tức hơn nữa là, bọn họ còn đem nó đi phổ nhạc, tối hôm qua lên một show tạp kĩ, biểu diễn hai bài hát này.”
Khuôn mặt điển trai của Kiều Mộ Trạch trầm xuống: “Bọn họ lại dám làm như vậy?”
“Em chỉ muốn họ ngừng hát hai bài hát này.
Em cũng đã tự mình phổ nhạc xong cho hai ca khúc này, đây là tâm huyết của em, bây giờ lại để họ đi trước hưởng lợi, em không cam lòng.” Trang Noãn Noãn nắm chặt nắm đấm lại, đúng thật là ăn cướp.
trắng trợn mà.
Trang Noãn Noãn tức đến nghiền răng nghiền lợi.
Kiều Mộ Trạch thấp giọng an ủi cô: “Em yên tâm, anh sẽ bắt bọn họ phải trả giá.”
“Việc cần làm bây giờ là phải điều tra rõ, họ đã trộm lời bài hát của em vào lúc nào.
Chỉ cần chúng ta có bằng chứng thì bọn họ không thể chối cãi được nữa.”
“Em có nhớ bị bọn họ trộm mắt lúc nào không?”
“Em cũng không nhớ nữa.
Trước đây tụi em vẫn luôn ở trong công ty.
Máy tính của em có lúc cũng sẽ để trong văn phòng, không biết bọn họ đã đụng vào nó khi nào.”
*Nếu như vậy thì anh sẽ khiến cho bọn họ từ nay về sau không thể bước chân lên sân khấu được nữa.” Đôi mắt Kiều Mộ Trạch lóe lên sự tức giận, dám bắt nạt người phụ nữ của anh thì bắt buộc phải trả giá.
Trang Noãn Noãn chỉ muốn ngăn không cho họ hát lại hai bài hát này, bởi vì họ đem lời bài hát của cô đi diễn quanh sẽ khiến cô rất khó chịu.
Từng câu từng chữ đó, đều là tình yêu của cô dành cho Kiều Mộ Trạch, cô sẽ không cho phép người khác làm vấy bẩn nó.
“Trước tiên chúng ta đến công ty điều tra tình hình đã!”
Trong lòng Trang Noãn Noãn lúc này đè nén chuyện này, không thể nào vui lên được cả.
Kiều Mộ Trạch gật đầu, mọi thứ đều lấy cô làm trung tâm.
Chiếc xe thể thao của Kiều Mộ Trạch lái đến công ty của Chu Đào, Chu Đào hiện đã ký hợp.
đồng với người mới, đang đào tạo, thấy Kiều Mộ Trạch và Trang Noãn Noãn đến thì nhiệt tình chào đón họ.
“Kiều tổng, Noãn Noãn, hai người đến rồi.”
“Chu tổng, tôi muốn kiểm tra camera giám sát, xem liệu tôi có thể tìm thấy chứng cứ họ đã đánh cắp lời bài hát của tôi hay không.”.