Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi


Hình Nhất Phàm đẩy cửa bước ra, qua màn sương mù giăng, chỉ thấy một bóng người mảnh mai vội vàng chạy trốn.

Hình Nhất Phàm khit mũi, người phụ nữ này IQ kiểu gì vậy?
Bạch Hạ trở về nhà, thở hồn hễển, cắn chặt môi, Đóa Đóa chắc chắn là đã nghe thấy, là anh ta không cho ra ngoài đây mà?
Sau khi Hình Nhất Phàm cho Tiểu Dã ăn thì nhận được điện thoại của mẹ, nói anh buổi trưa ra ngoài ăn bữa cơm, Hình Nhất Phàm nghĩ chắc là một buổi họp mặt gia đình!
Anh trả lời: “Được rồi! Con sẽ đến.”
“Lát nữa mẹ sẽ gửi cho con địa chỉ nhà hàng, nhớ đến sớm đấy!” Bà Hình nhắc nhở.

Hình Nhất Phàm chỉ biết hứa: “Vâng, nhất định sẽ đến đúng giờ.”
Hình Nhất Phàm nhận được yêu cầu từ mẹ là phải tới lúc 11 giờ 30, giờ này đến nhà hàng vẫn còn sớm, sau khi cho Tiểu Dã ăn xong, anh bắt đầu chơi với nó, chơi với mèo cũng rất vui.

Hình Nhất Phàm không ngờ Tiểu Dã lại có thể quay về bên mình, thấy thân hình nhỏ nhắn săn chắc, có da có thịt, bộ lông mượt mà, bốn bàn chân nhỏ mềm mại, Hình Nhất Phàm không nỡ đặt nó xuống.

Tiểu Dã cũng ngửi thấy hơi thở quen thuộc trên cơ thể anh, nó nũng nịu như một đứa trẻ trong vòng tay của anh.

Hình Nhất Phàm chơi với Tiểu Dã đến 11 giờ mới chỉ đành tàn nhẫn nhót Tiểu Dã vào một cái lồng lớn, để cả nước và thức ăn vào đó, anh cũng chỉ ăn một bữa cơm rồi về ngay.

Đúng 11 giờ, Hình Nhất Phàm lên đường đi ăn ở trung tâm thành phó.

Anh lái xe ra khỏi sân và đi thẳng ra đại lộ thẳng tắp.

Nhìn thấy bóng xe anh, cô đang phơi quần áo cũng phải dừng lại, lặng lẽ trốn sau bộ quần áo, nhìn thẳng vào biệt thự của anh, nghĩ bụng, người đàn ông này ra ngoài, chắc chắn anh ta sẽ để Đóa Đóa ở nhà.

Lát nữa cô sẽ đến biệt thự kia một chuyến, dụ Đóa Đóa ra.

Xe của Hình Nhất Phàm tiến vào một nhà hàng ở trung tâm thành phố, dáng người bảnh bao phóng khoáng của anh bước ra khỏi ô tô, mặc trên người bộ đồ màu đen, khiến anh trông như có một sức quyền rũ bí ẩn.

Hình Nhất Phàm bước vào nhà hàng, người phục vụ tiếp đón niềm nở, không nhịn được mà nhìn anh chằm chằm, bởi vì người đàn ông này là người đẹp trai nhất trong số những người dùng bữa ở nhà hàng hôm nay.

Hình Nhất Phàm bước đến phòng VIP ở tầng 2.

Người phục vụ dẫn anh đến cửa một căn phòng, gõ rồi đẩy vào, Hình Nhất Phàm uễể oải bước vào.

Khi nhìn thấy những người trong phòng, khuôn mặt tuần tú của anh lập tức cứng đờ, đương nhiên có mẹ anh ở đó, nhưng anh không thấy anh trai chị dâu và cháu trai của mình, thay vào đó ngồi bên cạnh mẹ anh là một người phụ nữ đeo trang sức, ngồi cạnh người phụ nữ ấy là một cô gái chừng đôi mươi, xinh đẹp động lòng người.

Bà Hình ngay lập tức vẫy tay ra hiệu, ánh mắt bà nhìn con trai, là một cái nhìn đầy tự hào và yêu thương.

Hai mẹ con người phụ nữ ngồi cạnh cũng nhìn Hình Nhất Phàm một cách ngưỡng mộ, đặc biệt là cô gái, cô trang điểm rất tinh tế, rõ ràng thoảng qua sự phần khích và thầm thích, cô không thể ngờ, đối tượng xem mắt hôm nay lại đẹp trai mê người như vậy, bất luận về ngoại hình, hay hình thể, không thể chê vào đâu được.

“Mẹ, sao nhà anh hai không tới vậy?” Hình Nhất Phàm hỏi, tới thì cũng tới rồi, anh cũng không thể phũ phàng mà không nễ mặt cô gái kia.

“Anh con bận quá, hôm nay chị dâu con đưa Vũ Duyệt đến nhà Tô Hi chơi rồi, hôm nay ấy mà, con ngồi ăn với mẹ và bạn mẹ một bữa cơm đi!”
Hình Nhất Phàm hiểu rõ, đây đâu phải là đi ăn bình thường? Rõ ràng là một buổi xem mắt không báo trước.

“Vâng.” Hình Nhất Phàm ngồi cạnh mẹ, đưa mắt lên đã chạm phải ánh mắt ngưỡng mộ của cô gái trẻ bên cạnh, cô mỉm cười ngọt ngào: “Xin chào.”
“Xin chào.” Hình Nhất Phàm gật đầu chào lại.

*Nào, mẹ sẽ giới thiệu với con, đây là con gái duy nhất của dì Sở, tên là Khả Khả.” Bà Hình nhiệt tình giới thiệu, đồng thời cũng quay sang hai mẹ con người phụ nữ để giới thiệu con trai mình, “Đây là con trai thứ Hình Nhất Phàm của tôi, cứ gọi nó là Nhất Phàm là được.”
“Cậu Hình quả nhiên là một người có tài, đẹp trai sáng sủa, nghe nói mẹ cậu nói, cậu học rất tốt, đã lấy được máy cái bằng tiến sĩ ở nước ngoài rồi.”
Hình Nhất Phàm lịch sự mỉm cười: “Đó đều là nhờ may mắn.”
“Anh Hình, anh thật tài giỏi.” Sở Khả Khả khen ngợi.

“Sở Sở nhà bác năm nay 23 tuổi, cũng vừa đi du học về, con bé học chuyên ngành thẳm mỹ, sau này sẽ tiếp quản thẩm mỹ viện của bác, trở thành người kế thừa của bác.”
“Thẩm mỹ viện của cô cũng đã xếp nhất nhì thế giới, Sở Sở, tiền đồ sau này vô cùng xán lạn đấy!” Bà Hình vừa nghe thấy định hướng này của Sở Khả Khả đã vô cùng thích..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui