Có lẽ xuất thân của anh là thiếu gia con nhà danh gia vọng tộc nhỉ?
Bạch Hạ chợt cay đắng nghĩ về gia cảnh của mình.
Ba cô không phải là người bình thường, ông sở hữu một số công ty niêm yết, quản lý hàng nghìn nhân viên.
Ông ấy rất giàu có, thế nhưng một người ba như vậy lại ở bên ngoài nuôi biết bao nhiêu tiểu tam tiểu tứ, còn giấu mẹ của cô ở bên ngoài sinh con trai, con gái riêng đủ cả.
Sau khi mẹ cô biết tin ông còn có con thì nhất thời nghĩ không thoáng liền gieo mình xuống sông tự vẫn, bỏ lại đứa con thơ ngây chỉ mới 5 tuổi là cô.
Sau đó, vì cái chết của mẹ, ba cô rất hỗ thẹn, cô được đền bù rất nhiều, chỉ cần cô muốn thứ gì, ba cũng đều sẽ thoả mãn cô.
Sau khi học xong cấp 3, cô xin ra nước ngoài, bước vào con đường sự nghiệp mà mình yêu thích.
Kể từ lúc nhận được khoản tiền đầu tiên cho bản thảo, cô đã hoàn toàn rời xa gia đình hỗn loạn của ba mình, nơi đó sớm đã không còn là nhà của cô nữa rồi.
Vì vậy, cô sống như một đứa trẻ mồ côi, mạnh mẽ đối mặt với cuộc sống, tự chủ độc lập, tự mình gánh vác mọi thứ.
Hốc mắt Bạch Hạ có chút ẩm ướt, cô hít sâu một hơi, trong lòng thầm nghĩ, có lẽ chỉ đến lúc cô kết hôn mới mời ba mình đến một chuyến.
Dù sao bây giờ ông có gia đình và sự nghiệp riêng của ông, còn phải bận rộn với những cuộc xã giao và những người phụ nữ, một người ba như vậy, một ngôi nhà như vậy, cô không bao giờ muốn quay về lần nữa.
Bạch Hạ đang suy nghĩ miên man thì Hình Nhất Phàm bước ra, dường như anh cảm nhận được sự bi thương trên gương mặt cô, đôi mắt sắc bén của anh quét qua, Bạch Hạ nhận ra, lập tức nở một nụ cười rạng rỡ: “Tôi có thể giúp anh làm gì không?”
Hình Nhất Phàm nhàn nhạt trả lời: “Không cần, cô đừng chạy lung tung là được.”
Bạch Hạ lập tức thẳng lưng ngồi ngay ngắn, ngoại trừ ôm Đoá Đoá trong lòng, cô không gây bất kì phiền phức gì cho anh.
Hình Nhất Phàm nhắc chân bước đi, đột nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại trên bàn vang lên, anh cằm lên nhìn, lập tức nhắc máy: “Alo! Mẹ.”
“Nhất Phàm, mẹ và Nhất Nặc chuẩn bị đến nhà con ăn trưa này, con có ở nhà không vậy?” Giọng Tưởng Lam truyền đến.
Hình Nhất Phàm giật nảy mình, anh đi ra ngoài vườn, nói: “Mẹ, con không có ở nhà.”
“Không có ở nhà sao? Vậy buổi tối con có ở nhà không?”
“Mấy ngày nay con đều không ở nhà.” Hình Nhất Phàm không còn cách nào khác đành phải nói dối, anh không thẻ để mẹ và em gái đến nhìn thấy trong lòng anh có một người phụ nữ bị thương được.
“Vậy con chú ý ăn uống đấy, đừng cứ chạy lung tung bên ngoài mãi.” Tưởng Lam thật sự không yên tâm cho cậu con trai thứ vẫn còn độc thân này, bây giờ có biết bao là đại thiếu gia nhà giàu có sống ăn chơi trác táng.
“Mẹ, mẹ yên tâm đi, con trai của mẹ không phải là loại người mà mẹ nghĩ đâu.
Con biết con muốn làm gì mà.”
Hình Nhất Phàm an ủi mẹ.
Tưởng Lam đương nhiên cũng hiểu rõ: “Được rồi, vậy đợi mắy ngày nữa, khi nào con về nhà mẹ lại đến thăm con.”
“Được, khi nào con ở nhà con sẽ gọi cho mọi người.”
“À đúng rồi, cô gái đó, con theo đuổi được chưa? Con gái người ta đã đồng ý làm bạn gái của con chưa?” Cuộc gọi này của Đoan Tưởng Lam chủ yếu là để hỏi về chuyện này.
Hình Nhất Phàm không khỏi đi càng xa hơn vào vườn hoa: “Mẹ, cô ấy vẫn chưa phải lòng con.”
“Có phải con không dùng cách mà mẹ chỉ không? Nhất Phàm à! Lúc cần phải thể hiện gia cảnh của mình thì con cũng đừng úp úp mở mở, đừng lúc nào cũng để cho người ta không biết con đang làm gì.” Tưởng Lam dạy dỗ anh.
Hình Nhật Phàm hừ lạnh một tiêng: “Mẹ, những người phụ nữ chỉ thích con vì tiền kia thì con cần để làm gì chứ?”
Tưởng Lam ở đầu dây bên kia sửng sốt: “Có lẽ bọn họ cũng không phải hoàn toàn vì tiền thì sao?”
“Mẹ, mẹ yên tâm đi, con không định kết hôn trước tuổi ba mươi đâu, mẹ cũng đừng gấp gáp.”
“Ba mươi tuổi còn chưa két hôn, vậy con tính để đến bốn mươi mới cưới à? Mẹ nói cho con biết! Ba con và mẹ bây giờ không còn tâm nguyện gì nữa rồi, chỉ muốn con mau chóng kết hôn, như vậy là ba mẹ có thể yên tâm rồi.”
Tưởng Lam vẫn muốn gây cho anh ít áp lực.
“Được rồi, không phải con đang theo đuỏi đây sao!” Trước mặt mẹ, khí chát lạnh lùng của Hình Nhất Phàm đều tan biến không chút tung tích, chỉ còn một cậu con trai ngoan ngoãn nghe theo lời mẹ.
“Được, vậy chúng ta chờ tin vui của con.” Tưởng Lam hài lòng cười nói.
Bà thật muốn biết, là con gái nhà ai lại tốt đến mức có thể khiên con trai bà chủ động theo đuổi vậy chứ?.