“Được, tốt lắm, đương nhiên là được.
Ba sẽ bảo trợ lý tìm xem ở đó có căn hộ nào đang bán không, nếu có ba sẽ lập tức gửi tiền mua cho con.
Thế còn xe con chọn xong chưa?”
“Con chọn được một chiếc xe địa hình.”
“Được! Khi nào đi mua xe, ba sẽ đích thân đi cùng con.”
“Dạ! Cảm ơn ba.” Bạch Hạ biết ơn nói.
“Đây là mà việc ba nên làm.
Con cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt đấy.
Ba đi gặp khách hàng đã.”
“Dạ được! Tạm biệt ba.” Bạch Hạ cúp điện thoại, khẽ thở phào một hơi.
Cô đòi những thứ này chỉ để làm cho Diệp Giai Mị thấy khó chịu, tốt nhất là để cho bà ta trả giá cho nỗi đau của mẹ cô, cho bà ta biết kết cục của việc chim cưu chiếm tổ chỉm khách.
Bạch Hạ đang ngắn người thì bổng nhìn thấy một bóng dáng tuần tú bước ra từ cửa biệt thự đối diện, Hình Nhất Phàm đang ôm Đoá Đoá, có lẽ là muốn ra ngoài phơi năng.
Bạch Hạ thấy vậy lập tức đứng dậy, cô cũng muốn sang chơi với Đoá Đoá.
Y như rằng, Bạch Hạ nhìn tháy Hình Nhất Phàm đang ngồi trên chiếc ghế bên cạnh bãi cỏ, cầm sách đọc, trong khi Đoá Đoá đang chơi ở trên bãi cỏ bên cạnh anh.
“Đoá Đoá.” Bạch Hạ cười híp mắt đi tới, ngồi xỏổm xuống vuốt ve cái đầu nhỏ của nó.
Cô vừa ngắng đầu lên liền chạm phải một đôi mắt sáng ngời sâu thẳm, cô cong mày cười nói: “Anh dẫn Đoá Đoá ra ngoài tắm nắng à?”
*Ừm!” Hình Nhất Phàm đáp.
“Hôm nay trời nắng đẹp quá.” Bạch Hạ vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh anh, chống cằm chủ động tiến lại gần: “Anh đang đọc sách gì vậy?”
Hình Nhất Phàm để lộ tên cuốn sách ra, nhưng đó lại là một chuỗi văn tự tiếng Anh phức tạp lộn xộn, Bạch Hạ có thấy cũng như không, đọc chẳng hiểu gì.
“Ò, sách này nói về cái gì vậy?”
“Kiến thức y học.”
“Hả? Anh còn học y nữa á?” Bạch Hạ vô cùng khâm phục anh, trước đây anh còn nói anh học luật nữa đấy.
“Không phải, chỉ là học thêm một vài thứ cũng không phải là điều xấu.” Hình Nhát Phàm vừa nói vừa đặt cuốn sách xuống, quan sát cô gái bên cạnh mình.
Bạch Hạ nhìn anh với vẻ ngưỡng mộ: “Anh giỏi thật đấy, không giống tôi, ngoại trừ vẽ ra tôi không biết làm gì nữa củn Hình Nhất Phàm nghĩ đến việc cô được sinh ra lớn lên trong một hoàn cảnh gia đình phức tạp như vậy, không thể không đồng cảm với cô: “Miễn là có nghề để vào đó mà kiếm sống là tốt rồi.” Lời nói của Hình Nhất Phàm lộ ra một chút an ủi.
“Tôi giỏi lắm, có thể tự nuôi sống mình được.” Bạch Hạ cười hì hì, còn thật sự không khiêm tốn chút nào!
Hình Nhất Phàm nhìn chân cô: “Chân còn đau không?”
“Không còn đau nữa.
À, tiền lần trước để tôi gửi trả lại cho anh, anh cho tôi số thẻ của anh đi, tôi tiền ăn ở cộng với tiền thuốc men cho anh.”
Hình Nhất Phàm nhàn nhạt nói: “Không cần đâu.”
“Không được, anh bắt buộc phải nhận lấy, nếu không sau này tôi sẽ không để anh giúp tôi nữa đâu? Chuyện gì ra chuyện đó chứ?” Bạch Tiểu Thuần không muốn cứ luôn mắc nợ anh, đây cũng là nguyên tắc làm người cơ bản mà.
Thấy cô cố chấp như vậy, Hình Nhất Phàm đành phải lầy điện thoại di động ra, nhập một chuỗi số tài khoản của anh gửi cho cô.
Bạch Hạ nghiêm túc nhấc điện thoại di động chuyển tiền vào tài khoản của anh, cô bị cận, số tài khoản từ điện thoại di động của Hình Nhất Phàm khá nhỏ, mỗi lần Bạch Hạ nhìn đều suýt hôn lên vai anh.
Hình Nhất Phàm ngửi thấy mùi hương nữ tính thoang thoảng trên cơ thể cô, thoang thoảng, như một sợi chỉ không thể bắt lầy dần dần quán lấy trái tim anh.
Bạch Hạ cuối cùng cũng chuyển khoản xong, ngay sau đó, tin nhắn của Hình Nhất Phàm vang lên, Bạch Hạ không khỏi muốn chắc chắn lại: “Để tôi xem có phải là tôi đã chuyển sang rồi không?”
Hình Nhất Phàm đưa tin nhắn trên điện thoại cho cô xem, Bạch Hạ tháy cô đã gửi cho anh sáu nghìn, nhưng mà dãy số dài như số chứng minh nhân dân ở đằng sau là gì vậy?
Là tiền sao?
Bạch Hạ không khỏi bị doạ cho hét hồn, cô vẫn chưa kịp đếm xem số dư của anh có bao nhiêu số không thì Hình Nhất Phàm đã lây lại điện thoại.
Tim Bạch Hạ như thát lại vài giây.
Trời ạ! Anh có nhiều tiền như vậy ạ?.