“Này, cần thận một chút, đừng đụng hư đồ.” Người phụ nữ đang bận rộn.
Bạch Hạ cũng đi về hướng thang máy bên kia, không nói chuyện cùng bọn họ nữa.
Bạch Hạ xuống lầu đi dạo gần đó, cô cũng đã nói với ba mình rằng cô sống ở đây, Bạch Thế Trạch gần đây đi công tác ở các thành phố khác để bàn chuyện làm ăn, đợi ông bàn xong chuyện sẽ về thăm cô.
Ngày hôm sau, khi Bạch Hạ đi ra ăn sáng, phòng bên cạnh dường như đã dọn đi hoàn toàn, không có động tĩnh gì.
Bạch Hạ ăn xong không khỏi lại đi loanh quanh dạo, vì ngày nào cũng ở lì trong nhà cũng chán, không có cảm hứng.
Vào buổi trưa, một chiếc xe địa hình cao lớn lái vào bãi đỗ xe dưới hầm, từ chiếc xe địa hình, một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai bước xuống, trên tay còn ôm theo một chú mèo.
Không phải Hình Nhất Phàm thì là ai chứ? Hôm nay anh được giao chìa khóa, muốn đến đây xem nhà ở như thế nào.
Thật ra thì cho dù căn nhà có lớn bé như thế nào, cách bài trí ra sao thì anh cũng không quan tâm.
Anh lên đến tầng mười tám, ở đây một tầng bốn nhà, hai thang máy, hành lang rất rộng rãi, bên cạnh còn có ban công để ngắm phong cảnh.
Hình Nhất Phàm và Bạch Hạ ở cùng trên một hành lang, ở’ đây chỉ có hai nhà bọn họ, hai nhà còn lại ở đầu kia của hành lang.
Hình Nhất Phàm nhếch miệng cười thỏa mãn, thứ anh muốn chính là căn phòng này.
Anh liếc nhìn cửa phòng của Bạch Hạ, tưởng tượng xem cô có ở nhà hay không, có điều Hình Nhất Phàm không có ý định tìm cô lúc này.
Nếu đã sống ở bên cạnh thì sớm muộn gì cũng sẽ gặp nhau thôi.
Hình Nhất Phàm mở cửa ra, bên trong đã được dọn rất trống trãi sạch sẽ, vì Hình Nhất Phàm đã yêu cầu chủ nhà chuyển hết đồ đạc đi, anh muốn thiết kế lại căn nhà theo thẩm mỹ của anh.
Diện tích sử dụng của ngôi nhà chỉ khoảng 120 mét vuông nhưng Hình Nhất Phàm không hề kén chọn.
Chiều nay anh sẽ đến gặp công ty trang trí nội thất, tốt nhất là trong một tuần có thể hoàn thành căn phòng theo phong cách mà anh muốn.
Sáng sớm hôm sau, lúc Bạch Hạ đi ra ngoài, lại nhìn thấy bên cạnh có người tới, có điều không phải chủ nhà mới mà là người của công ty trang trí, hẳn là đang trang trí lại.
Bạch Hạ chỉ hy vọng bọn họ nhẹ nhàng một chút, bởi vì gân đây cô phải chạy bản thảo nên có chút mệt mỏi, ban ngày cần phải ngủ.
Những người này chính là những người từ công ty trang trí mà Hình Nhất Phàm mời đến, họ hứa sẽ trong một tuần sẽ hoàn thành căn phòng theo phong cách mà anh muốn.
Cả tuần nay Bạch Hạ trái lại không nghe thấy nhiều tiếng ồn, chỉ là thỉnh thoảng sẽ có tiếng máy khoan điện, lúc đó cô sẽ mở nhạc lên, đeo tai nghe vào nghe nhạc.
Bạch Hạ chuyển đến đây cũng đã được nửa tháng, cô cũng đã bước ra khỏi những ngày gặp gỡ Hình Nhất Phàm.
Bởi vì cô đã xác định được một sự thật rằng cô và Hình Nhất Phàm thuộc về hai thế giới khác nhau, cho dù cô có may mắn gặp được anh thì đó cũng là nhờ có biệt thự của dì nhỏ.
Nếu cô không thể sống ở đó thì làm sao cô có thể gặp anh chứ? Cô là người miễn cưỡng mới vào được khu biệt thự.
đó, còn anh là người vừa sinh ra đã nên sống ở nơi đó rồi.
Bạch Hạ cũng đã thoải mái hơn nhiều, hiện tại cô phải theo đuổi thành tựu do chính mình sáng tạo ra, hiện tại mỗi ngày cô đều tự mình xem lại truyện tranh của mình không biết bao nhiêu lần, bởi vì bản thân cô cũng đã thành người hâm mộ của bộ truyện tranh này.
Lật ra những hình ảnh kia, tất cả đều là hình ảnh cô và Hình Nhất Phàm gặp nhau, hình ảnh lại sinh động, làm cô muốn quên cũng không quên được đoạn thời gian kia.
Trong phòng kiếm thuật, Hình Nhất Phàm cùng Lam Thiên Thần đại chiến một hồi, hai người tắm một cái rồi thay quần áo xong đi ra, bên cạnh có quán cà phê, hai người quyết định nghỉ ngơi ở chỗ này một lúc.
“Này, mình nói cậu gần đây đang lén làm gì vậy?” Lam Thiên Thần có chút oán não hỏi.
Hình Nhất Phàm nhướng mày nói: “Gần đây nhận 1 vụ tố tụng, bận chuyện của tòa án.”
“Bắt đầu tiếp nhận công việc rồi à? Thế nào? Trở lại chiến trường của cậu, cảm giác không tệ chứ!” Lam Thiên Thần cười hỏi.
“Tạm được, bảo vệ danh tiếng độc cô bất bại của mình.”
Hình Nhất Phàm cong môi cười, bưng cà phê lên, tinh thần thoải mái.
“Nhìn cậu đắc ý như vậy, vụ án nhỏ không thể thử thách cậu, cậu nên nhận vụ án lớn mới có tỉnh thần chứ!”.