Trước cửa một nhà hàng cao cấp, Hình Nhất Phàm và Trần Lương bước ra, Trần Lương vươn tay vỗ lên vai anh: “Nhất Phàm à! Chuyện nên nói tôi đều đã nói cho cậu biết hết rồi, trông cậy vào cậu đáy!”
“Chú Trần yên tâm, cháu sẽ cố hết sức có thể!” Hình Nhất Phàm gật đầu đáp lại.
“Tốt, vậy thì tôi yên tâm rồi, có cậu ở đây, tôi thật sự là không lo chút nào!” Trần Lương thể hiện sự tín nhiệm anh.
Hình Nhất Phàm đưa ông đến bên xe của ông, giúp ông ấy mở cửa xe: “Chú Trần, chú về nhà nghỉ ngơi đi!”
Trần Lương cũng cảm thấy vô cùng vinh hạnh, chưa nói đến thân phận luật sư của Hình Nhất Phàm, thân phận Nhị thiếu gia nhà họ Hình của anh thì vứt đâu chứ, đều khiến cho người khác không dám khinh nhờn.
Hình Nhất Phàm nhìn theo xe của Trần Lương rời đi, nhắc tay lên xem đồng hồ, đã bảy giờ ba mươi lăm phút rời, xem ra anh phải đến một nơi khác ngay thôi.
Hình Nhất Phàm lập tức kéo cửa chiếc xe địa hình của mình ra ngồi vào, khởi động xe lái thẳng vào con đường bên cạnh nhà hàng.
Ngay lúc Hình Nhất Phàm lái xe rời đi, phía sau bỗng nhiên xuất hiện ba chiếc xe bám theo sau, ba chiếc xe này đặt ở giữa đường cũng không ai chú ý, là loại xe vô cùng bình thường.
Thế nhưng lúc này, bên trong xe có đến tám chín tên lưu manh có khuôn mặt vô cùng hung tọn, trong tay bọn chúng lúc này cầm theo gậy sắt, đều đang đợi chuẩn bị cho Hình Nhất Phàm trong chiếc xe phía trước một bài học.
Dưới màn đêm, theo đuôi phía sau trở thành một việ: rất dễ dàng, bởi vì ánh đèn xe khó mà phân biệt, Hình Nhất Phàm lúc này cũng đang vội đi gặp Bạch Hạ, anh không biết phía sau mình có ba chiếc xe đang bám theo.
Xe của anh lái đến một con phố, bên cạnh con phố này còn có một tòa nhà mới xây, có chút tối, ngay cả đèn cũng chưa bật.
Một tên dẫn đầu trong ba chiếc xe phía sau anh, nhắm chuẩn thời gian, hô hào vào máy điện đàm: “Ngay đây, mau đi chặn xe nó lại, lôi nó vào bên trong đánh một trận ra trò.”
Trong mắt bọn chúng, Hình Nhất Phàm không phải chỉ là một tên luật sư sao? Một tên tay yếu chân mềm như vậy, bọn chúng tuỳ tay cũng có thể dạy cho anh một bài học, chỉ cần không gây chết người là được.
Xe của Hình Nhất Phàm bắt ngờ bị một chiếc xe địa hình gần đó tăng tốc vượt lên áp sát khiến anh phải bẻ lái để tránh va chạm nhưng đối phương rõ ràng không phải muốn vượt lên trước mà lại tông thẳng vào đầu xe anh.
Hình Nhất Phàm khẽ nhíu mày kiếm, anh rất thích chiếc xe này đấy, anh quay đầu xe, rẽ sang một đường phụ chạy vào công trường, Hình Nhất Phàm nhìn qua gương chiếu hậu thấy phía sau có ba chiếc xe bám theo.
Anh nheo mắt nhìn, những người này tìm người gây chuyện cũng thật không biết canh giờ mà.
Lại cứ chọn đúng lúc anh đang vội, chết tiệt!
Xe của Hình Nhất Phàm chạy tới phía trước, nhìn thấy có một thanh barier chắn đường, anh cũng không đâm lên mà là dừng xe lại, tắt máy.
Những chiếc xe phía sau cũng dừng lại, tắt đèn đi.
Nương theo ánh đèn toả ra từ thành phố bên cạnh, Hình Nhất Phàm nhìn thấy nhóm người phía sau mặt mũi hung tợn, cầm gậy sắt trong tay tiến về phía anh.
Hình Nhất Phàm nhếch miệng cười khẩy.
Lưu Bảo Vinh nhanh như vậy đã côn đồ đến để đối phó với anh rồi à? Hình Nhất Phàm nhìn thấy những người này chỉ đều là máy tên lưu manh đầu đường xó chợ, không hề xem vào mắt.
“Chính là nó, tụi bây lên cho tao, đánh nó ba tháng không xuống giường được thì thôi.” Người đàn ông cầm đầu ngạo nghễ cầm gậy sắt chỉ vào chàng trai đẹp trai đang đứng dựa vào chiếc xe địa hình.
Hình Nhất Phàm cảm thấy chỗ này không đủ để anh phát huy, anh bước vào công trường bên trong, bên trong rất tối nhưng lại khá rộng, anh nắm tay lại bẻ bẻ, tiếng khớp xương vang lên khiến hai người đàn ông muốn dẫn đầu tiến lên tấn công anh bị doạ sợ phải lui về sau hai bước.
“Tôi biết là ai phái các người tới.
Cùng lên hay từng người một đây?” Hình Nhất Phàm chế nhạo, nhưng anh nhanh chóng nói tiếp: “Thôi, cùng lên cả đi, tôi đang vội.”
Câu nói này chọc đám lưu manh tức điên lên, bọn họ rõ ràng là người đông thế mạnh hơn cơ mài! Tại sao người đàn ông này lại phớt lờ họ như không khí vậy?
“Má, mày lấy đâu ra dũng khí này vậy, cũng không nhìn trong tay tụi tao cầm gì à, còn dám ăn to nói lớn như vậy, lát nữa tụi tao sẽ làm cho mày răng rơi đầy đất, phải quỳ xuống cầu xin bọn tao.”
Hình Nhất Phàm chỉ cảm thấy bọn chúng nói quá nhiều lời vô nghĩa, lãng phí mắt thời gian của anh, anh cắn chặt môi mỏng nói: “Đừng nói nhảm nữa, mau lên đi!”
“Thằng oắt con này, tao chưa từng thấy có ai kiêu ngạo như mày.” Tên cầm đầu tức giận chửi bới, nói với đàn em ở phía sao: “Đi, lên cho tao, đánh đến khi anh không nói được nữa thì thôi.” Một gã đàn ông lập tức nhặt một thanh sắt đập về phía Hình Nhất Phàm, không có chút nguyên tắc nào cả, hoàn toàn là thô bạo đánh tới.
Trong mắt Hình Nhất Phàm, giống như trò trẻ con vậy, anh cười lạnh, tay nhanh như chóp, trực tiếp bắt lấy hai thanh sắt, còn đánh trả mấy tên côn đồ hai gậy, khiến hai tên côn đồ không kịp phản ứng, mỗi người bị gánh một gậy, trực tiếp ngã xuống đât.
Những người khác thấy Hình Nhất Phàm lại khó đối phó như vậy, lập tức hét lên bao vây lấy anh, muốn lần lượt tấn công anh.
Hình Nhất Phàm bị vây ở giữa, ánh sáng yếu ớt từ phía xa rọi lên người anh, khiến anh một thân tây trang, vô cùng có khí chất.
Tuy nhiên, vào lúc này, Hình Nhất Phàm không có ý định làm vấy bắn bộ tây trang của mình, lát nữa anh phải xuất hiện trong bữa tiệc môt cách hoàn mỹ.
Anh đưa tay cởi bỏ bộ áo vest bên ngoài ra, để lộ chiếc áo sơ mi mỏng màu đen, cơ thể rắn chắc của anh cũng hiện rõ ra..