Không thích thì vứt đi cũng được.”
Bạch Hạ nhìn bánh kem trong tay anh, đóng hộp đẹp như: vậy, vừa nhìn là biết loại bánh kem cao cấp có giá xa xỉ, cô cảm thấy vút đi thì thật là tiếc.
“Được rồi, đưa tôi ăn cho!” Bạch Hạ cảm thầy nều như vứt đi thì thôi để cô ăn cho rồi! Chỉ là tắm lòng của bạn học nữ đó, anh không hưởng thụ được rồi.
*Nếu như bạn anh có hỏi, anh đừng nói là tôi ăn rồi nhé!”
Bạch Hạ nhắc nhở anh, rồi lầy bánh từ trong tay anh.
“Tại sao?” Hình Nhất Phàm hiếu kỳ hỏi.
“Bởi vì như vậy sẽ làm tổn thương trái tim cô ấy! Cô ấy tặng anh mà anh lại đưa cho tôi, tâm ý của cô ây bị cô phụ rồi.” Bạch Hạ là một người tinh tế.
Hình Nhất Phàm không nghe máy lời này của cô, anh đút tay vào túi quần nhắc nhở cô một câu: “Buỏi tối đừng ăn quá nhiều, cẩn thận béo đó.”
Bạch Hạ mỉm cười hỏi: “Có phải tôi béo rồi anh sẽ không làm bạn với tôi nữa không?”
Ánh mát Hình Nhát Phàm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của cô, thiết nghĩ nếu cô tăng thêm mười cân nữa sẽ chỉ càng đáng yêu hơn thôi!
Hình Nhất Phàm hừ nhẹ một câu, thuận theo câu nói đùa của cô: “Đúng vậy, không làm bạn nữa.”
Bạch hạ cũng không biết sự cứng đầu đến từ đâu: “Ò! Vậy tôi lại phải ăn nhiều hơn chút.”
Nói xong Bạch Hạ đóng cửa lại, khiến cho người đàn ông ở ngoài cửa còn chưa kịp quay người rời đi sững sờ vài giây.
Có thể thấy được lúc này Bạch Hạ là một người nóng tính.
Bạch Hạ cầm bánh kem lên sô pha, chống cằm nhìn chiếc bánh kem, rõ ràng cô bạn học nữ này của anh rất dụng tâm, tặng bánh kem ngon như này cho anh.
Tắm lòng này cũng không phải là tình cảm giữa bạn bè với nhau! Mà là tình cảm yêu thích của bạn nữ này.
Bạch Hạ đưa tay ra bóc hộp bánh, bên trong là một chiếc bánh mousse nhỏ 6 tầng, hương vị của dâu tây tươi mới cực kỳ mê người, Bạch Hạ không khỏi nuốt nước miếng, thật sự là rất muốn ăn hết!
Chỉ là có chút đồng cảm với bạn học nữ đó, cô ta tặng bánh kem vắt vả như vậy mà giờ lại vào hết trong bụng cô.
Bạch Hạ cầm bánh kem vào trong thư phòng, vừa làm việc vừa hưởng thụ mùi vị của bánh!
Bởi vì ăn quá ngon nên cô nhớ luôn tên cửa hàng để hôm nào có thời gian đi mua về thưởng thức tiếp.
Do tối nay Bạch Hạ có linh cảm, cô không nhịn được thức khuya đến một giờ sáng, phải thực sự buồn ngủ lắm cô mới đi ngủ.
Sáng sớm cô quên mất lịch hẹn ăn sáng của mình với Hình Nhất Phàm, cô trực tiếp ngủ đến hơn chín giờ, lúc tỉnh lại nhìn thời gian thì cô không nói nên lời.
Hình Nhất Phàm cũng gửi tin nhắn đến, có điều thấy cô không trả lời có lẽ anh cũng không đợi cô nữa.
Bạch Hạ trả lời lại một câu: “Tôi vừa mới ngủ dậy!”
Lúc này Hình Nhất Phàm đang bận làm việc, anh nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại, nhéch miệng một chút rồi trả lời cô: “Nhớ ăn sáng.”
Bạch Hạ trả lời một câu được, anh cũng không trả lời lại nữa.
Sáng nay lúc Bạch Thế Trạch ra ngoài còn nhắc Diệp Giai Mị một câu: “Ngày mai mua nhiều thức ăn một chút, trưa mai tôi gọi Bạch Hạ về nhà ăn cơm, còn có bạn trai của Bạch Hạ cũng về cùng.”
Trái tim Diệp Giai Mị đập thình thịch: “Bạch Hạ có bạn trai rồi sao?”
“Chính là cái vị phó tổng của tập đoàn Lam thị rời đi cùng con bé ở buổi tiệc lần trước, đó là một người đàn ông vô cùng ưu tú!” Mặc dù Bạch Thế Trạch không thể tác hợp cho con gái và Tạ Nhất Vĩ, nhưng ông cũng không ngờ: con gái lại tìm được một người tốt hơn.
Sắc mặt Diệp Giai Mị không khỏi thay đổi, bà ta nhìn bộ dạng vui vẻ của chồng mình, xem ra sự yêu thương của ông ta đối với Bạch Hạ ngày càng mãnh liệt.
Ngộ nhỡ sau này ông ta đem tài sản chia một phần cho Bạch Hạ, vậy thì bà ta tổn thất lớn rồi.
“Thế Trạch, Hạ Hạ cũng thật sự có bản lĩnh nha, vậy mà lại quen được bạn trai ưu tú như thế.” Diệp Giai Mị bước lên trước chỉnh lại quần áo cho ông ta rồi tán thưởng.
Bạch Thế Trạch nghe xong không vui nói: “Bạch Hạ không phải dựa vào bản lĩnh để làm quen, mà là bản thân con bé vốn đã ưu tú rồi.”
Diệp Giai Mị lập tức sửa lại: “Đúng! Tôi nói nhầm rồi.”.