Đóa Đóa meo meo kêu hai tiếng.
Lúc này, Hình Nhất Phàm trước khi không tin duyên phận, hóa ra đây chính là cái gọi là duyên phận.
Nếu Bạch Hạ không nhặt được Đóa Đóa, cho dù bọn họ có ở cách vách anh cũng không thể gặp được cô, huống chi anh về nước một tháng, cô liền dọn đi, vậy cả đời sẽ không thể gặp được.
Mà hiện tại vì sự tồn tại của Đóa Đóa, bọn họ đã gặp nhau.
Sáng sớm, Hình Nhất Phàm cũng nhận được điện thoại của mẹ, hỏi anh có rảnh thì mang Đóa Đóa về nhà, Hình Nhất Phàm gõ cửa nhà Bạch Hạ, Bạch Hạ ăn mặc chỉnh tè mở cửa.
“Anh phải về nhà rồi sao?” “
“Ừ1 Nhớ không được ăn thức ăn bậy bạ bên ngoài.” Hình Nhất Phàm nhắc nhở cô.
Bạch Hạ gật đầu: “Được! Tôi sẽ tự mình nấu cơm.” Nói xong, nhìn Đóa Đóa trong lòng anh cô có chút không nỡ: “Đóa Đóa, mẹ luyến tiếc con.
Nhưng mẹ sẽ đợi con về.” “
Đóa Đóa cũng cùng cô chào hỏi, meo meo hai tiếng, Hình Nhất Phàm nói: “Không có việc gì thì đừng chạy loạn.”
“Tôi biết rồi.
Tôi cũng không phải con nít.” Bạch Hạ cong môi cười.
Hình Nhất Phàm vẫn có chút lo lắng, đặc biệt là gương mặt tươi cười này của cô quả thực chọc người khác muốn phạm tội.
“Không có việc gì thì đừng cười loạn.” Hình Nhất Phàm khẽ hừ một tiếng.
Nụ cười của Bạch Hạ cứng đơ: “Cười cũng không được, sao lại có người bá đạo như anh chứ.”
Hình Nhất Phàm ôm Đóa Đóa đi về hướng thang máy, Bạch Hạ nhìn họ vào trong mới đóng cửa lại.
Bạch Hạ vừa vào nhà liền nghe điện thoại vang lên, cô nhanh chóng đi đến bắt máy: “Alo! Lão đại.”
“Hạ Hạ, truyện tranh của cô đã được ký hợp đồng xuất bản, có thể hướng tuyên truyền về sau cô phải qua đây một chút.”
“Được, không vấn đề.” Bạch Hạ vui vẻ đáp.
“Chúng ta sẽ mạnh mẽ quảng bá, còn có, hỏi cô một chút phim điện ảnh và truyền hình chuyển thể, có muốn ký không? Lần này có rất nhiều tiền đó.” “
Bạch Hạ trong lòng thở dài, nội tâm có chút phức tạp, truyện tranh trước kia của cô cũng không hot đến có thể chuyển thể thành phim, cho nên mới chọn cái này!
Nếu thật sự ký, về sau ảnh chụp tuyên truyền vân vân, Hình Nhất Phàm vạn nhất nhìn thấy thì sao? Bạch Hạ trong lòng buồn bực không biết nên quyết định thế nào.
“Hạ Hạ, cơ hội hiếm có nha! Bây giờ không phải là chúng ta chọn người ta nữa mà là người ta chọn chúng ta, nếu như từ bỏ thì quyển truyện tranh này về cơ bản sẽ không ra gì, cũng chỉ có công ty này chọn chúng ta.”
Bạch Hạ chỉ đành đưa ra quyết định: “Được thôi! Nếu như: có thể được chọn trúng, vậy thì ký tên đi!”
“Được, tôi đang thắc mắc tại sao cô còn do dự nữa? Nếu đổi lại là người khác thì không biết có bao nhiêu là vui mừng đâu!”
“Tôi sợ trình độ của mình không đủ.” Bạch Hạ chỉ đành nói dối.
“Độ nổi tiếng của bộ truyện tranh này đã vượt qua so với bất kỳ bộ nào trước đây của cô, hơn nữa chủ yếu là tạo hình của nam chính quá gần gũi với thực tại, cực kỳ giỏi.”
Bạch Hạ nhận được lời khen như vậy đương nhiên cô rất vui vẻ, nhưng nam chính là người sống bên cạnh cô!
Cúp điện thoại của chủ biên, Bạch Hạ lo lắng, nếu như thật sự tung ra thì phải làm sao đây?
Hình Nhất Phàm ôm Đóa Đóa trở về Hình gia, Tưởng Lam nghe nói mèo của anh đổi tên, có chút buồn bực: “Sao lại đổi tên?”
“Dạ, bởi vì nó là mèo cái nên con đổi cho nó một cái tên khác.” Hình Nhát Phàm giải thích.
“Không tồi, Đóa Đóa cũng rất dễ thương.” Tưởng Lam cũng đồng ý, lúc này cháu gái không ở nhà mà đi học rồi, trong nhà chỉ có mỗi bà ở nhà nên không khỏi quan tâm đến vần đề tình cảm của con trai.”
“Nhất Phàm, con nói thật cho mẹ, cô gái kia con theo đuồi được chưa?” Tưởng Lam nghiêm túc hỏi.
“Mẹ, cô ấy ra nước ngoài rồi, con cũng bỏ cuộc.” Hình Nhất Phàm không muốn mẹ luôn ôm áp hy vọng.
Đợi rôi n ngày nào đó anh thật sự dẫn được cô gái đó về p.
“Cái thằng bé này, ra nước ngoài thì con cũng ra nước ngoài theo đi!”.