“Lam nhị thiếu, nếu ban nãy tôi có nói gì phật ý cậu thì mong cậu đừng để bụng.” Bùi Nguyệt Hoàng thằm có chút buồn cười, xem ra vị Lam nhị thiếu này đang giận dỗi cô đây mài “Nếu cô muốn tôi đưa cô vào thì chỉ cần nói một tiếng là được.” Lam Thiên Thần đang đợi người phụ nữ kiên cường này mở miệng nhờ anh giúp đỡ.
Đôi mắt xinh đẹp của Bùi Nguyệt Hoàng nhìn chằm chằm vào anh, thử dùng cái lườm lạnh lùng hay dùng để đuổi những người đàn ông khác tránh xa, lườm anh ép anh rời đi.
Nhưng mà, Lam Thiên Thần dường như đã quyết định đối nghịch với cô, anh nhếch môi mỏng, nở nụ cười đắc ý: “Bùi tổng, tôi rất nhiệt tình, chỉ cần cô nói là được.”
“Lam nhị thiếu, cậu đừng nghịch ngợm nữa, mau đi đi!”
Bùi Nguyệt Hoàng thật sự không rõ máy cậu trai bây giờ đều khó đối phó như vậy sao?
Lam Thiên Thần vẫn không rời đi, anh đút hai tay vào túi quần, ra vẻ thong dong nhìn cô chăm chú, ánh mắt lộ rõ vẻ ngoan cố.
Chân của Bùi Nguyệt Hoàng thực sự rất mỏi rồi, cô giả vờ’ lâu như vậy, không thẻ tiếp tục ra vẻ nữa.
Cô hít một hơi, nhắc bàn chân bị thương lên.
Lam Thiên Thần cũng nhìn ra được cô sắp không đứng vững được, anh ung dung đi tới trước mặt cô, “Tôi đưa cô vào.”
Sự mạnh mẽ của Bùi Nguyệt Hoàng trước mặt người đàn ông này dường như hoàn toàn không có chút hiệu quả nào, cô không kiềm được mà bật cười: “Được thôi! Tôi chấp nhận yêu cầu giúp đỡ của cậu.”
Lam Thiên Thần lại cúi người xuống, bế ngang cô lên, Bùi Nguyệt Hoàng vội vàng ôm lấy cổ anh.
Từ góc độ của cô chỉ có thể thấy được đường của quai hàm sắc nét đẹp đế của người đàn ông, còn có hơi thở đầy nam tính của anh.
Bùi Nguyệt Hoàng không khỏi cảm thấy cơ thể mình có chút nóng lên, có lẽ trong mấy năm qua thì tối nay là lần cô tiếp xúc với một người đàn ông nhiều như vậy.
Bước vào phòng khách của căn biệt thự, toàn bộ đèn của căn biệt thự đều sáng lên rực rỡ, vô cùng có phong cách, để lộ ra khí chất trưởng thành của người phụ nữ.
Bùi Nguyệt Hoàng ngồi xuống sô pha, nói với người đàn ông tốt bụng đã đưa cô vào: “Lam nhị thiếu, cậu muốn uống gì không? Tự mình vào tủ lạnh lấy đi.”
Lam Thiên Thần thực sự không muốn rời đi sớm như vậy, anh bước đến tủ lạnh lấy ra một chai nước, lúc này đã là mười giờ rưỡi rồi.
“Ngày mai cô ở nhà nghỉ ngơi đi!” Lam Thiên Thần ngồi xuống đối diện cô, ánh mắt ngưng tụ lại nhìn chằm chằm cô.
Bùi Nguyệt Hoàng nhịn xuống ý cười, bình tĩnh nói: “Lam nhị thiếu rất quan tâm đến tôi sao?”
Dù sao Bùi Nguyệt Hoàng cũng là người đã tung hoành trên thương trường bảy năm, lúc nào cô cũng chiếm ưu thế, đôi mắt của cô nhờ rèn luyện mà vô cùng sắc bén, ánh mắt cô rất có cảm giác lắn áp người khác.
Đôi mắt lắp lánh như sao của Lam Thiên Thần lóe lên, anh cười nói: “Là bạn bè nên quan tâm thôi.”
“Cảm ơn! Bây giờ cũng đã muộn rồi, cậu cũng về nghỉ ngơi đi!” Bùi Nguyệt Hoàng cười, trong giọng điệu có chút đuổi theo.
Lam Thiên Thần tất nhiên cũng không tiện ở lại lâu hơn nữa, anh cầm nước đứng dậy nói: “Vậy cô nghỉ ngơi sớm đi.”
Lam Thiên Thần nói xong liền bước ra khỏi cửa, lúc đi ra vườn hoa nhà cô, anh nhìn xuyên qua cánh cửa kính sát đất thấy được phụ nữ trên ghế sô pha.
Dưới ánh đèn pha lê ấm áp, cô tựa như một mỹ nhân băng giá đang ngồi ở đó, cả một cảnh tượng mang đến cho người ta một cảm giác rất cô đơn.
Đúng như đánh giá của giới truyền thông về cô, cô là một người phụ nữ hưởng thụ sự cô đơn.
Khi Lam Thiên Thần quay trở lại xe, anh không khỏi thở phào nhẹ nhõm, như thể tất cả sự ngột ngạt tồn đọng lúc này đều được phun ra ngoài.
Anh không khỏi cười nhạo chính mình, tại sao anh phải quan tâm cô nhiều như vậy? Có phải vì tối qua suýt chút nữa anh đã nhìn thấy hết toàn bộ của cô, vậy nên mới muốn bù đắp cho cô chút gì đó sao?
Mà lúc này trong phòng khách, tâm trạng của Bùi Nguyệt Hoàng cũng có chút bối rối, lúc này đáng lẽ ra cô nên nghĩ đến chuyện ngày mai phải đi xem mắt, nhưng lúc này, đầu óc cô chỉ toàn những chuyện xảy ra vào tối nay.
Nghĩ rồi lại nghĩ, cô không khỏi đỡ lấy trán tự cười nhạo chính mình.
Cô bị sao vậy chứ? Dù sao đi nữa, thì vẫn có một vấn đề mắc tại đó cơ mà! Lam Thiên Thần là một người đàn ông nhỏ hơn cô tận ba tuổi, cho dù cô có nghĩ thế nào đi nữa, thì cũng chẳng có nghĩa lý gì cả.
Trong phòng khách của Bạch Hạ lúc này cũng có một bóng người không chịu rời đi, Hình Nhát Phàm biếng nhác ngồi ở ghế trên sô pha nhà cô xem trận đấu bóng.
Rõ ràng là TV của nhà anh đắt hơn cô gấp nhiều lần, màn hình cũng lớn hơn rất nhiều, thế nhưng anh vẫn ở lì nhà cô xem bóng đá, còn cắn hết hạt dưa cô mới mua về.
Bạch Hạ thấy thời gian đã không còn sớm nữa rồi, cô bước ra khỏi phòng làm việc, nói với người đàn ông trên ghế sô pha: “Hình Nhất Phàm, muộn lắm rồi.”
Ý cô muốn nói là, có phải anh nên đi về rồi không?.