“Cảm ơn cậu đã giúp chú Trần của mình thu hồi lại số tiền khổng lồ ấy, lần này chú ấy coi như cũng yên tâm rồi, may có cậu, nếu không thì cũng không nhanh như vậy.”
Bạch Hạ và Diệp Tiêu ở một bên nghe thấy, lập tức nhìn Hình Nhất Phàm với ánh mắt ngưỡng mộ, anh thực sự rất giỏi.
Hình Nhất Phàm nhìn Bạch Hạ, bởi vì anh chỉ cần ánh mắt sùng bái của người phụ nữ này.
Chỉ cần liếc mắt này thôi, cũng khiến Lam Thiên Thần và Diệp Tiêu nhận ra Hình Nhất Phàm đã thay đổi, giờ anh giống như một kẻ si tình dịu dàng, trước mặt Bạch Hạ, anh đã xé bỏ lớp vỏ bọc lạnh lùng.
Ngay cả áo đôi vài trăm tệ ở trung tâm thương mại, anh cũng vẫn vui vẻ mà mặc.
Hình Nhất Phàm và Lam Thiên Thần đang nói về vụ án, Bạch Hạ ở bên cạnh chăm chú nghe, Hình Nhất Phàm rất ít khi nói chuyện với cô về công việc của anh, nhưng cô không ngờ rằng anh lại một mình giải quyết vụ án lớn như Vậy.
Một vụ kiện lớn hơn hai tỷ! Đối với cô, đây là một số tiền vô cùng lớn.
Diệp Tiêu ở bên cũng ngồi nghe, đồng thời, mắt nhìn chằm chằm Hình Nhát Phàm, tình ý trong mắt hiện lên rất rõ ràng.
Bạch Hạ lúc này cũng đã đoán ra, Diệp tiểu thư này không phải bạn gái của Lam Thiên Thần, mà là một em khoá dưới thích Hình Nhất Phàm, hơn nữa ánh mắt của Diệp Tiêu cũng trực tiếp, bày tỏ sự ngưỡng mộ sâu sắc như Vậy.
Chẳng để mắt đến bạn gái thật sự là cô, cảm giác bị lờ đi này, Bạch Hạ cũng không thể bỏ qua, nó khiến cô có chút hụt hãng.
Có điều, dù có chán nản đến mấy cô cũng sẽ không thể hiện ra, dù gì ai cũng có quyền yêu ai đó, cô không có quyền can thiệp.
Hình Nhất Phàm đương nhiên tinh tường nhìn ra ánh mắt của Diệp Tiêu, Diệp Tiêu theo đuổi suốt ba năm qua, làm sao anh có thể không biết tâm tư đó của cô ta?
Anh chỉ có thể làm bạn với một cô gái như Diệp Tiêu, néu Vượt ra ngoài quan hệ bạn bè, anh sẽ cố tình giữ khoảng cách, giỗng như ở nước ngoài, nêu Hình Nhật Phàm cho một cơ hội trong ba năm qua, Diệp Tiêu đã thành công lâu rồi.
Ánh mắt của Hình Nhát Phàm chú ý đến cảm xúc của Bạch Hạ bên cạnh mình, bàn tay to lớn của anh ấy chạm vào bàn tay nhỏ bé đang đặt trên đầu gói của cô dưới bàn, Bạch Hạ lập tức giật mình, nhưng ánh mắt lộ vẻ ngại ngùng nhìn anh.
Bạch Hạ siết chặt ngón tay anh, bàn tay to lớn của Hình Nhất Phàm đang trêu đùa cô, xoa xoa một hồi rồi dùng mười ngón tay siết chặt lấy tay cô.
Bây giờ Bạch Hạ chỉ có thể giả bộ bình thường ngoài mặt, không dám nhìn bừa bãi, muốn ngẳng đầu nhìn Hình Nhất Phàm, nhất định phải để cho Diệp Tiêu đang nhìn chằm chằm ở phía đối diện biết bọn họ đang trêu đùa dưới bàn.
“Anh Nhất Phàm, anh thật là giỏi! Có cần trợ lý không?
Vừa hay em đang không có việc làm, có thể làm trợ lý của anh được không?” Diệp Tiêu vẻ mặt ngưỡng mộ lại lộ ra vẻ mong chờ.
“Vụ kiện sắp kết thúc, không cần trợ lý nữa.” Hình Nhất Phàm lịch sự từ chối nói.
“Vậy khi nào anh cần, có thể gọi em bắt cứ lúc nào, em vẫn luôn ở trong nước mà.” Diệp Tiêu nở nụ cười ngọt ngào nói.
Lam Thiên Thần ở bên cũng nhìn ra ý đồ, còn tưởng rằng Diệp Tiêu biết Hình Nhất Phàm có bạn gái thì sẽ bỏ cuộc, xem ra Diệp Tiêu không những không chịu thua mà còn muốn thể hiện trước mặt Hình Nhất Phàm.
“Tiêu Tiêu, Nhất Phàm thích làm việc một mình.” Lam Thiên Thần giải thích thay cho anh.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Hình Nhất Phàm vang lên, cầm lên xem là việc liên quan đến vụ án, liền nói với Bạch Hạ bên cạnh: “Anh ra ngoài nghe điện thoại.”
“Vâng.” Bạch Hạ gật đầu.
Hình Nhất Phàm cầm điện thoại đứng dậy đẩy cửa bước ra ngoài, ánh mắt của Diệp Tiêu nhìn theo bóng lưng của anh, Hình Nhất Phàm thực sự rất cuốn hút, bộ đồ nào khoác lên người anh cũng vẫn khiến anh thật đẹp.
Đúng lúc này, di động trên bàn của Lam Thiên Thần cũng vang lên, anh liếc nhìn, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc khó che giấu khiến anh ôm lấy điện thoại đứng dậy nói: “Tôi cũng đi nghe điện thoại.”
Diệp Tiêu cười nói: “Đi đi! Để tôi nói chuyện với Bạch tiểu thư.”
Diệp Tiêu liền nhân cơ hội tìm hiểu thêm Bạch Hạ, chống cằm giả bộ rất thân thiện.
“Bạch tiểu thư, cô làm việc ở: đâu?”
“Ừ! Tôi là Freelancer(“).” Bạch Hạ cười.
(*) người làm nghề tự do “Freelancer, vậy là làm gì?” Diệp Tiêu không nhịn được tiếp tục hỏi..