Vợ chồng son liếc mắt đưa tình, đến nhà họ Thịnh còn chưa đến nửa ngày là sẽ về, mà lại lưu luyến nhau giống như phải chia xa thật lâu.
Thịnh Hàn Ngọc dắt Thời Du Huyên ra xe, hai người một người đứng ở trong một người ngồi ở trong xe, kéo tay nhau nói chuyện một lúc lâu mới tách ra.
Lúc chia tay anh còn không đi vào ngay lập tức, mà đứng yên nhìn xe chạy xa, cho đến khi xe đã chạy khuất không nhìn thấy được.
Anh đột nhiên thấy hơi hối hận.
Anh hối hận vì sao không đi cùng cô, chỉ mới vừa chia xa nhau, mà đã bắt đầu nhớ nhung!
Biệt thự nhà họ Thịnh.
“Bà chủ, mợ chủ, em gái mợ chủ đến” Người hầu chạy vào báo lại.
Mấy ngày nay, tên tuổi của em gái mợ chủ ở trong nhà họ Thịnh giống như sấm bên tai, không có ai là không biết.
Mợ chủ ý vào thế của em gái mình, không ít lần làm cho bà chủ nếm mùi đau khổ, tuy rằng người hầu không hiểu được sự lợi hại trong chuyện này, nhưng cũng biết Thời Du Huyên không bình thường, cô đến thì không dám chậm trễ, lập tức báo ngay.
“Nhanh, nhanh mời đến đây.”
Bách Tuyết kích động muốn chết, cũng vui muốn chết luôn.
Ở trong mắt bà ta, Thời Du Huyên không chỉ là em gái Thời Vũ Kha, mà còn là cây rụng tiền!
Mấy ngày nay Bách Tuyết bị Thời Vũ Kha hành hạ không ít, nguyên nhân vẫn luôn chịu đựng là vì trông cậy vào quan hệ của Thời Vũ Kha và Thời Du Huyên.
Chỉ cần liên hệ được, bà ta dám chắc mình có bản lĩnh lôi kéo Thời Du Huyên, để cô làm việc cho bà ta.
Bà ta đã lén phải người điều tra, trước kia Thời Vũ Kha đối xử với người em gái này không tốt, vốn không giống như chị em thân thiết giống như cô ta nói với bà ta.
Bách Tuyết cho rằng Thời Du Huyên lấy số tiền mừng to như vậy là để khoe...!Khoe cô có tiền!
Bây giờ “Cây rụng tiền” chủ động đến nhà, đương nhiên bà ta không thể bỏ lỡ cơ hội này.
Người hầu đang chuẩn bị đi ra ngoài mời khách vào, Bách Tuyết lại thay đổi ý định: “Chờ một lúc, không cần cô đi mời, cô không đủ mặt mũi, để tôi tự mình đi.”
Thời Du Huyên chờ ở bên ngoài, có một đoàn người đi ra ngoài cổng lớn, dọa cô sợ nhảy dựng.
Nếu không phải trên mặt những người này ngập tràn tươi cười, cô còn nghĩ rằng kéo đến đánh nhau!
Bách Tuyết cho người mở cổng chính ra, thân thiết nắm cánh tay cô: “Chủ tịch Thời thật là trẻ trung mà, vừa trẻ tuổi vừa xinh đẹp...!Trước giờ tôi chưa từng thấy ai xinh đẹp nhưng cô, đến chị gái của cô cũng không thể so được với cô.
Người đẹp nhất Giang Châu phải là cô mới là danh xứng với thật.
Bà ta đã quá vội vã.
Quá vội vã vuốt mông ngựa Thời Du Huyên, dấu vết nịnh bợ quá nặng, ngược lại càng tự nhiên.
Trong lòng Thời Du Huyên hiểu rõ, cười khanh khách nói với Bách Tuyết: “Bác gái khách sáo quá, chị gái tôi mới là người đẹp nhất Giang Châu, tôi vẫn còn thua xa chị gái lắm”
“Là cô khiêm tốn, chị cô còn chẳng bằng một nửa cô nữa là..”