Bách Tuyết kéo cánh tay Thời Du Huyên, thân mật đón cô vào phòng khách, bảo người hầu pha trà ngon nhất, cắt trái cây ngon nhất, lấy đồ ăn vặt mà bà ta mang từ nước ngoài về để chiêu đãi Thời Du Huyên.
Rồi lại bảo đầu bếp chuẩn bị cơm tối, đến nhà vườn mua rau dưa hữu cơ mới hái xuống, dùng nguyên liệu nấu ăn tốt nhất trong nhà, đặc biệt làm...!
Bách Tuyết hoàn toàn sử dụng quy cách chiêu đãi khách quý để chiêu đãi Thời Du Huyên, nhiệt tình đến không chịu được, nhưng mà cô nửa ngày cũng chưa nhìn thấy Thời Vũ Kha.
Cô hỏi: “Bác gái, chị gái cháu không có ở nhà sao?”
“Ừ, cô ta đi ra ngoài dạo phố, có lẽ một lúc nữa sẽ về.”
Bách Tuyết chỉ nói một câu qua loa lấy lệ để cho qua chuyện này, rồi nói lảng sang chuyện khác, bắt đầu khen Thời Du Huyên một lúc nữa!
Thời Vũ Kha đúng là đã đi ra ngoài dạo phố, bà ta không nói dối, nhưng một lúc nữa” cũng chưa về, không đến tối thì sẽ không về.
Bạch Tuyết cho người gọi điện thoại cho Thịnh Dự Khải, bảo con trai trở về bàn chuyện hợp tác với Thời Du Huyên, còn con dâu có về hay không không quan trọng.
Có điều Thời Du Huyên sẽ không để mong muốn của bà ta thành công, Thời Vũ Kha không ở đây, cô có ở lại đây cũng không có ý nghĩa gì.
Thời Du Huyên đứng lên các từ: “Bác gái, nếu chị gái cháu không ở đây, thì cháu đi về thôi.”
“Đừng đi mà, lát nữa Dự Khải sẽ về..” Bạch Tuyết nói một nửa, rồi cũng nhận ra lời của mình không phù hợp, lập tức sửa miệng: “Ta gọi điện cho Vũ Kha, bảo nó về ngay”
Thời Vũ Kha nhận được điện thoại của mẹ chồng, nghe nói Thời Du Huyền đến nhà, lập tức bỏ Giang Tư Vi lại, gấp gáp về nhà.
Dọc theo đường đi cô ta vô cùng thấp thỏm, lo lắng Thời Du Huyên sẽ lỡ miệng nói ra chuyện “Tiền mừng”, vậy thì toi đời!
Có điều sau khi vào nhà, nhìn thấy mẹ chồng cười giống như Phật Di Lặc, trái tim thấp thỏm của Thời Vũ Kha lại thả xuống, không có gì, chưa lộ.
Mẹ chồng là người thế nào Thời Vũ Kha quả hiểu rõ, là người tự xưng có xuất thân cao quý nhưng thực tế không có chút tu dưỡng nào, chỉ cần không cho bà ta chỗ tốt thì sẽ lập tức trở mặt, trở mặt còn nhanh hơn lật sách nữa.
Bạch Tuyết nhìn thấy cô ta trở về, cười ha ha ân cần hỏi han, nhất định là Thời Du Huyên không nói lung tung.
“Em gái, em về khi nào vậy? Trước khi về cũng không nói với chị một tiếng, để chị đến sân bay đón em.”
Thời Vũ Kha lạnh nhạt với mẹ chồng, nhưng rất nhiệt tình với Thời Du Huyên.
Trình độ nhiệt tình của cô ta cũng cùng một dạng với mẹ chồng, thậm chí còn không thèm chớp mắt, Thời Du Huyên cảm thấy hai người phụ nữ dối trá này không nên là mẹ chồng nàng dâu, hẳn nên là mẹ con mới phải!