“Lam nhị thiếu đẹp trai như vậy, chị biết không, mấy cô gái chưa chồng trong công ty chúng ta bây giờ đều như điên Xin G0 ho AE s2 tt nVt An l2 c cả rôi ây, nghĩ đủ mọi cách đề tiệp cận anh ây! Còn nghĩ muốn câu anh ấy đến tay cơ.”
Chữ ký của Bùi Nguyệt Hoàng ngay lập tức mắt đi sự trôi chảy, mất đi phong cách ương ngạnh thường ngày, rõ ràng có chút thất bại.
Thế nhưng, cô cũng không biểu hiện quá mức ngạc nhiên: “Ai có năng lực đó thì cứ đi câu cậu ấy về nhà đi!”
Hứa Mẫn không khỏi bật cười, chống cằm nhìn cô nói: “Bùi tổng, chị không lo lắng sao? Công ty của chúng ta gái đẹp nhiều như mây ấy?”
Bùi Nguyệt Hoàng liếc mắt, cười: “Chị lo gì cơ chứ?”
Hứa Mẫn vội nói: “Bùi tổng, chị cũng không cần lo lắng đâu, Lam nhị thiếu cố ý đến đây là vì chị.
Em nghĩ, trong lòng anh ấy không có vị trí cho người phụ nữ nào khác ngoài chị đâu.”
Trái tim của Bùi Nguyệt Hoàng lập tức tràn ngập ngọt ngào, cô liếc một cái nói: “Em cả ngày chỉ biết đi hóng chuyện thôi, mau đi làm việc đi.”
Mặc dù cô đang mắng, nhưng Hứa Mẫn vẫn có thể cảm nhận được câu nói của cô rất có tác dụng với Bùi tổng!
Gan cô cũng to hơn nói: “Vâng, vâng, em nhất định sẽ làm việc thật chăm chỉ.”
Hứa Mẫn vừa rời đi, Bùi Nguyệt Hoàng không khỏi ngẩn ngơ vài giây.
Chẳng lẽ Lam Thiên Thần thật sự được yêu thích vậy sao? Công ty của cô quả thật có rất nhiều người đẹp, không biết liệu anh có nhìn trúng ai không.
Bùi Nguyệt Hoàng cũng không tự tin đến thé.
Với điều kiện của Lam Thiên Thần hoàn toàn có thể tìm được một cô gái trẻ hơn cô.
Những cô gái trẻ trung, năng động và tràn đầy sức sống đó có lẽ sẽ hấp dẫn anh hơn loại phụ nữ trưởng thành như cô nhỉ?
Lúc này, Lam Thiên Thần chỉ chăm chú đọc tài liệu, không hề hứng thú với những việc khác, vụ kiện trên tay ngược lại càng thu hút anh hơn.
Hôm nay, Hình Nhất Phàm theo lời của anh hai bảo, đến công ty để giúp anh ấy ký một số tài liệu, hơn nữa anh ấy còn bảo anh ở lại công ty một ngày hôm nay, còn có một cuộc họp video sẽ được tổ chức.
Trong khi Hình Nhất Phàm giúp anh cả làm việc, anh cũng phân phó trợ lý Hàn Dương của anh ấy giúp anh điều tra môt chuyện.
Chính là chuyện về Diệp Giai Mị mà Bạch Hạ đã nhờ anh điều tra giúp, đội ngũ điều tra của Hàn Dương mạnh hơn thủ hạ của Bạch Thế Trạch rất nhiều, hơn nữa còn xâm nhập khắp mọi nơi, chuyện gì cũng có thể tra ra được.
Vừa lúc Hình Nhất Phàm cũng không vội, nên cho Hàn Dương thêm vài ngày nữa, để anh ấy có đủ thời gian, điều tra cần thận.
Lúc Hình Nhất Phàm đi ra ngoài, Bạch Hạ vẫn đang làm việc trong nhà, buổi trưa Hình Nhất Phàm còn có cuộc họp nên Bạch Hạ chủ động đi tìm anh cùng ăn trưa.
Lúc Bạch Hạ đi ra ngoài, cô cũng không nói với anh, cô chen chúc trên tàu điện ngầm để đến được dưới lầu công ty anh.
Hình Nhất Phàm nghe thấy cô đang ở bên dưới, anh vội vàng chạy xuống đón cô.
Bạch Hạ đứng trước cổng công ty của anh, ngẳng đầu lên định nhìn thử tòa nhà chọc trời này, thế nhưng cô ngước đến nỗi cổ sắp gãy cũng không thấy được đỉnh của nó.
Cô không ngờ tòa nhà nỏi tiếng ở thành phố A lại chính là công ty của nhà anh, trước giờ Bạch Hạ rất ít khi đi đến một công ty lớn như vậy, dù đi ngang qua cô cũng sẽ cảm thấy một cảm giác áp bức không thể giải thích được, giống như là sợ sẽ xúc phạm điều gì đó.
Thật ra lúc này đứng ở cửa, cô cũng cảm thấy rất không thoải mái, những nhân viên cao cấp ra vào công ty sẽ đều không khỏi quay lại nhìn cô, ánh mắt đó đương nhiên không phải là đang tán thưởng cô.
Đúng lúc này, ở lối vào của đại sảnh tráng lệ đó, một bóng dáng vững chắc quyền rũ bước tới, đôi chân dài đó bước đi vô cùng có khí chất, không phải là Hình Nhất Phàm thì là ai?
Nhìn thấy anh, trái tim đang thắt chặt của Bạch Hạ liền lập tức thả lỏng, cô mỉm cười đi về phía anh.
“Tại sao em ra ngoài không gọi điện thoại cho anh trước hả?” Hình Nhất Phàm có chút bực bội gõ nhẹ vào đầu cô.
Bạch Hạ oan ức nói: “Không phải là em không muốn quấy rầy anh đấy sao? Em ngồi tàu điện ngầm cũng rất tiện mài”
Hình Nhất Phàm nghe vậy thì càng tức giận hơn: “Người phụ nữ của anh mà cần phải chen lắn trên tàu điện ngầm sao?”
Trong lòng Bạch Hạ cảm thấy vô cùng ngọt ngào, cô vẫn phải dỗ dành anh nói: “Được rồi mà, anh đừng tức giận nữa, em chen tàu điện cũng không bị ức hiếp gì mà.”
“Không có lần sau đâu đấy.” Hình Nhất Phàm nói xong thì ôm lấy vai cô, dẫn cô đi về hướng đại sảnh.
Bạch Hạ cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại đến tham quan công ty của anh.
Bình thường đi ngang qua những nơi như thế này, cô không có dũng khí để nhìn lâu..