Bạch Hạ: “…”
Trong phòng ăn, bầu không khí vô cùng yên tĩnh, Bạch Hạ nhìn món ăn ở trước mặt, lộ ra một nụ cười ham ăn, mỗi một món ăn ở trên bàn, cô đều nhìn sáng cả mắt, oa lên một câu, Hình Nhất Phàm ở trước mặt cười bật lên: “Xem ra em dễ nuôi thật, chỉ cần cho em ăn ngon là được.”
Bạch Hạ cầm đũa, gắp lên một miếng bánh ngọt nhỏ đặt vào trong miệng, Hình Nhất Phàm ở đối diện không khỏi nuốt ngụm nước bọt, nhìn dáng vẻ nhai rất đáng yêu của cô, anh thật sự muốn ăn luôn cô.
Cô bé đối diện, cả người đầy vẻ ngọt ngào hạnh phúc, ngập xung quanh anh, khiến mỗi lỗ chân lông trên người anh đều bị mê hoặc, phản ứng cơ thể bỗng nhiên kịch liệt.
Bạch Hạ ăn xong, đưa tay gắp tới trước mặt anh: “Này, cho anh ăn.”
Hình Nhất Phàm lập tức nghiêng người ăn thứ cô gắp, ánh mắt thâm sâu nóng bỏng như lửa, khiến Bạch Hạ ở đối diện thấy hơi thẹn mà cười: “Đừng nhìn em như vậy.”
HÌnh Nhất Phàm cong môi cười: “Tại sao?”
“Nói chung là không thích.” Bạch Hạ thấy trong mắt anh có một cảm giác xâm lược mạnh mẽ khiến cô hơi sợ sệt.
Hình Nhất Phàm không thể làm gì khác ngoài thu lại đôi mắt nóng bỏng, gắp một miếng thịt cho cô: “Ăn nhiều chút, em gầy quá.”
Bạch Hạ không khỏi phản bác một câu: “Dạo này em bị anh nuôi béo lên rồi đấy.”
“Vậy à? Tí về kiểm tra thử, có thật là béo không.” Hình Nhất Phàm lập tức cười ám muội.
Bạch Hạ không còn gì để nói, lườm anh một cái, trả lời tức tối như trẻ con: “Không cần kiểm tra, cân lên thì biết.”
Hình Nhất Phàm bị vẻ đáng yêu đơn thuần của cô làm dở khóc dở cười, cô nhóc này không hiểu anh nói gì à? Anh muốn ôm cô.
Ăn xong bữa cơm, Bạch Hạ ăn no, Hình Nhất Phàm cũng no mắt, ai bảo là người phụ nữ của anh, ăn bữa cơm cũng nhìn vui mắt như vậy.
Cơm nước xong, Bạch Hạ chẳng còn đâu để đi, chỉ có thể về công ty với anh, chờ buổi chiều anh họp xong thì về.
Hình Nhất Phàm tiếp tục để trợ lý đưa món tráng miệng cho cô, hơn nữa còn gọi trà sữa cô thích uống tới, đóng gói cẩn thận giúp cô.
Bạch Hạ ngần ra, nở nụ cười cảm kích với cô ấy: “Phiền cô rồi.”
“Không sao.” Nữ trợ lý thấy rất vinh dự, theo nhận định của cô, cô gái này chính là bà chủ tương lai của Hình gia Tôi.
Bạch Hạ mím môi nở nụ cười, đưa tay với trà sữa, cắm ống hút vào, mùi vị quen thuộc, có sự yêu thương ngọt ngào.
Hình Nhất Phàm đi họp rồi, dùng năng lực quản lý của anh để xử lý dự án công ty, không có gì khó.
Ở một đầu khác của thành phố, cao ốc Bùi thị, cũng là một công ty lớn nắm giữ một tòa nhà vô cùng cao, bây giờ là sau buỏi trưa, Bùi Nguyệt Hoàng hiếm khi lại lười biếng đứng ở cửa sổ sát đất, nhìn cảnh đường phố bên dưới.
Nhưng trong lòng cô hơi mắt tập trung.
Cô đang nghĩ tới Lam Thiên Thần ở phòng tư pháp, không biết anh làm việc ở đây có hợp không?
Nghĩ đi nghĩ lại, Bùi Nguyệt Hoàng vẫn định qua đó một chuyền.
Bùi Nguyệt Hoàng đi ra, Hứa Mẫn ở ngoài cửa lập tức đuổi theo: “Bùi tổng, chị đi đâu thế? Cần em đi cùng không?”
“Không cần, chị tự mình đi xuống dưới phòng tư pháp.”
Bùi Nguyệt Hoàng từ chối.
Hứa Mẫn nghe vậy, lập tức biết cô muốn đi đâu, cô vội cười: “Vâng.”
Bóng dáng cao gầy hút mắt của Bùi Nguyệt Hoàng đi vào.
thang máy, hôm nay cô mặc bộ vest trắng, dáng người trắng nõn thon thả của cô, giày cao gót bước lên, phong thái linh hoạt phô bày.
Có lẽ vì ở vị trí cao lâu rồi, lúc cô bước đi cũng thấy được khí chất rất mạnh.
Bóng của cô vừa ra khỏi thang máy, mấy nhân viên đang đứng thảo luận, lập tức sợ hết hồn, vội vàng bắt chuyện với cô: “Bùi tổng, chào buồi trưa.”
Bùi Nguyệt Hoàng khẽ vuốt cằm, chân của cô đi về phía phòng tư pháp, cô đã dặn phải dành văn phòng riêng cho Lam Thiên Thần, ánh mắt của cô tìm qua hết phòng này tới phòng khác.
Các nhân viên bên trong thấy cô đi ngang qua cửa sổ, trong lòng đều giật mình, lâp tức cúi đầu làm việc, không dám nhìn linh tinh..