“Đương nhiên là vậy, thế cháu mau tìm người thích hợp đi.”
“Được, cháu sẽ có.”
“Được, chờ tin của cháu.
Ôi cái eo của tôi, già rồi là chỗ nào cũng đau.”
“Ông, ông cẩn thận đáy ạ.”
“Được, không thây thăng chất ra đời, ông không dám chết.” Nói xong, ông cúp máy luôn.
Trong lòng Bùi Nguyệt Hoàng có một sự áp lực, nêu không có người nào cô thích, cô cũng không muồn cháp nhận.
Mà thích… Bùi Nguyệt Hoàng thở dài một hơi.
Lúc này Hứa Mẫn gõ cửa đi vào, cầm tài liệu của Lam Thiên Thần trong tay.
“Bùi tổng, đây là tài liệu của Lam tiên sinh.”
“Được em ra ngoài đi.” Bùi Nguyệt Hoàng nói xong, cô cầm tài liệu ngồi xuống xem kĩ.
Chữ của anh thật đẹp, cứng cáp không khô khan, Bùi Nguyệt Hoàng xem sinh nhật anh, là thứ sáu này, xem ra nhóm nhân viên nữ trong công ty còn tích cực hơn cả cô.
Bỗng Lam Thiên Thần được bao nhiêu người phụ nữ để tâm, trong lòng cô hơi khó chịu, cũng không phải lo anh bị cướp đi, có điều là không thích sự quan tâm của mấy cô gái kia dành cho anh.
Bùi Nguyệt Hoàng không khỏi cười khổ một cái, cô sao vậy? Sao lại có suy nghĩ ngang ngược thế? Tập đoàn Hình gia, Bạch Hạ ngồi có một lát đã thấy mỏi mắt, cô chẳng còn cách nào khác ngoài việc ngừng xem, thêm nữa vì uống trà sữa nên cô muốn đi vệ sinh.
Lúc Bạch Hạ ra ngoài vừa hay không thấy nữ trợ lý kia.
Trong lòng cô hơi cuống lên, không biết nhà vệ sinh ở đâu.
Bởi vì mỗi một hành lang ở đây đều cao cấp, mà chỗ này không như siêu thị bình thường có dán biển chỉ dẫn.
Bạch Hạ gắp gáp tìm một lượt trước, cô thấy một hành lang, nghĩ đi theo hành lang này là tìm được rồi.
Bạch Hạ đi tìm, nhưng một lát cô nhận ra, cô đi về phía phòng họp rồi, Bạch Hạ đứng ở bên ngoài cửa sổ thủy tinh nhìn cảnh bên trong.
Tuy rằng không nghe tháy tiếng bên trong, thế nhưng cô thấy người đàn ông ngồi ở ghé chủ tịch chính là Hình Nhất Phàm.
Anh ngồi ở đó, dáng vẻ cứng cáp, ánh mắt lạnh lùng, thậm chí ở trong phòng họp anh có một cảm giác giết chóc làm người ta phát sợ.
Bạch Hạ không khỏi kinh sợ trong lòng, thấy sự khác lạ của anh, ở trước mặt cô, anh chỉ có nụ cười mê người, có một cảm giác lưu manh không nghiêm túc.
Ánh mắt Hình Nhất Phàm đột nhiên đảo ra ngoài cửa sỏ, trông thấy cô gái ở ngoài chuẩn bị rời đi, anh lập tức kêu dừng họp, đứng dậy trực tiếp đẩy cửa đi ra.
Bạch Hạ sợ hết hồn, sao anh đi ra?
Ánh mắt anh nhìn cô quan tâm: “Sao thế?”
“Em… đi tìm nhà vệ sinh.” Bạch Hạ nói hơi quẫn bách.
Hình Nhất PHàm muốn cười nhưng nhịn lại, chỉ tay cạnh hành lang: “Đi qua chỗ này.”
“Được.” Bạch Hạ không dám nhìn anh, mau đi.
Hình Nhất Phàm nhìn dáng người bỏ trốn của cô, khóe miệng cong lên, đi vào trong phòng hội nghị, Bạch Hạ vào nhà vệ sinh xong, không dám qua phòng họp của anh nữa.
Cô xem thử những chỗ khác, rồi quay lại chỗ nghỉ của cô.
Thời gian dần muộn, điện thoại cô bỗng vang lên, cô đưa tay cầm lên xem, là số lạ.
Cô không định nghe nhưng điện thoại không tắt cô chỉ có thể nghe máy: “Alo!”
“Tiểu Hạ, là dì.” giọng của Diệp Giai Mi vang lên.
Sắc mặt cô lập tức trầm xuống: “Có chuyện gì không?”
“Là thế này, dì và ba con cãi nhau, tối nay con về ăn cơm đi.
Cũng bảo ba con về.” Tuy Diệp Giai Mị hận cô thế nhưng bà ta còn muốn lợi dụng cô để Bạch Thế Trạch về.
Bạch Hạ còn lâu mới bị lừa, cô lạnh nhạt nói: “Tôi không có thời gian, chuyện của bà và ba, tôi không quan tâm, tôi cũng không muốn quan tâm.”.