“Còn đứng đó làm gì?” Lam Thiên Thần hỏi cô.
Bùi Nguyệt Hoàng là cô gái không thích giấu tâm sự, nghĩ gì thì sẽ chủ động hỏi, muốn có đáp án.
“Lam nhị thiếu, tôi hỏi cậu một chuyện, có đồng ý trả lời không tự cậu cân nhắc.”
“Hả, nói đi.” Lam Thiên Thần quay lưng về phía cô nấu ăn.
“Cậu có mấy bạn gái? Tại sao lại chia tay với họ?” Bùi Nguyệt Hoàng hỏi thẳng.
Lam Thiên Thần đang thái rau thì ngẩn ra, anh quay đầu nhìn cô với vẻ khó hiểu.
Bùi Nguyệt Hoàng nghĩ anh không muốn nói, cô lập tức giơ tay đầu hàng: “Thôi vậy, xem như tôi chưa hỏi.”
Lam Thiên Thần hơi buồn cười xoay mắt nhìn cô, nghiêm túc nói: “Không phải không trả lời em, mà tôi không biết trả lời em thế nào.”
Bùi Nguyệt Hoàng cau mày, hỏi ngược lại: “Lẽ nào chuyện này với cậu mà nói rất khó đáp sao? Hay là nhiều bạn gái cũ quá nên nhớ không hết?”
Lam Thiên Thần bật cười, ánh mắt híp lại vài phần: “Em bận tâm lắm à?”
Bùi Nguyệt Hoàng thấy anh không đáp, lại muốn dò hỏi cô, cô đành thôi: “Thôi vậy, cậu không cần bận tâm, không nói gì là được.”
Nói xong, cô chuẩn bị về ghế sofa ngồi, Lam Thiên Thần gọi cô lại: “Chờ lát, tôi còn chưa nói xong.”
Bùi Nguyệt Hoàng xoay người nhìn anh, chờ anh nói.
Gương mặt đẹp trai của anh mang nét nghiêm túc.
Tia sáng đậu trên sống mũi cao của anh lấp lánh, khiến gương mặt anh thâm thúy thêm vài phần.
“Tôi chưa yêu bao giờ.
Làm gì có bạn gái cũ?” Lam Thiên Thần cười đáp.
Bùi Nguyệt Hoàng không khỏi khoát tay, có hơi ngạc nhiên nhìn anh.
Cô trừng mắt, rõ ràng không tin: “Cậu chưa yêu bao giờ? Sao có thể?” Người đàn ông có vẻ ngoài như anh, nhất định từ cấp một đã có người theo đuổi.
Mà bây giờ anh 26 rồi, chắc phải có vài cô bạn gái rồi chứ?
“Em nói gì thế, lẽ nào tôi phải yêu đương vài lần mới là bình thường?” Lam Thiên Thần hỏi.
“Tôi thật sự không tin.” Bùi Nguyệt Hoàng nhíu mày.
“Vậy tôi chứng minh cho em thế nào đây?” Lam Thiên Thần muốn dập tắt nghi ngờ của cô.
Bùi Nguyệt Hoàng lập tức lắc đầu nói: “Cậu không cần chứng minh, dù sao chúng ta cũng chỉ là bạn.”
“Ai nói tôi muốn làm bạn với em?” Lam Thiên Thần phản bác ngay.
Bùi Nguyệt Hoàng quay đầu cười: “Vậy cậu muốn theo đuổi tôi chắc?”
“Lẽ nào em không thấy tôi đang theo đuổi cô? Tôi còn tới cạnh nhà em sống nữa.” Lam Thiên Thần nhìn cô.
Bùi Nguyệt Hoàng lập tức mím môi nở nụ cười: “Được TỒi, vậy cậu có lên.”
Ánh mắt thật lòng của anh nhìn lên đôi môi cười của cô vài giây, tức giận nói: “Đừng cười, tôi thật lòng mà.”
Ý cười của Bùi Nguyệt Hoàng cứng lại, cô cũng nghiêm túc vài phần: “Được tôi không cười.”
Lúc này anh thỏa mãn quay người, cam tâm tình nguyện đi nấu cơm cho cô.
Sáu rưỡi, trong phòng nghỉ của tập đoàn Hình thị, Bạch Hạ đã ngủ xong, cô mở mắt ra, thấy ngoài cửa sổ đã xám đen, lập tức bật dậy trong lồng ngực Hình Nhát Phàm.
“Em ngủ bao lâu rồi?”
Hình Nhất Phàm cười an ủi: “Đừng lo, em mới ngủ hai tiếng thôi.”
Bạch Hạ nghe xong thì thấy có lỗi, cô nằm ngủ trong lòng anh hai giờ? Cô đau lòng nắn tay anh hỏi: “Tay anh có tê không?”
Mặc dù Hình Nhất Phàm có hơi đau tay, thế nhưng vì cô thì điều này có đáng gì?
“Không sao, em đâu có béo.” Hình Nhất Phàm đưa tay xoa mái tóc dài có hơi loạn vì ngủ của cô.
Trong lòng Bạch Hạ ấm áp: “Vậy chúng ta đi ăn tối đi.
Muộn vậy rồi, chắc chắn anh đói “Em muốn ăn gì?”.