Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi


Bạch Hạ có hơi chột dạ, tuy cô chẳng xem cái gì không dành cho trẻ con, thế nhưng cô vẫn lén xem tranh vẽ anh.

Lại còn xem tới độ ngắn ngơ.

“Sao anh còn chưa ngủ?” Bạch Hạ thông minh đổi đề tài.

Hình Nhất Phàm hỏi ngược cô: “Sao em chưa ngủ?”
“Buổi chiều ngủ nhiều rồi, giờ em rất tỉnh, không ngủ được.” Bạch Hạ đứng dậy, lúc tới cửa, bị người đàn ông ôm lấy, giọng đàn ông trầm thấp vang lên bên tai: “Có muốn vận động chút không? Như vậy em sẽ dễ ngủ hơn.”
“Nhà này không có thiết bị vận động.” Đầu óc cô đơn thuần còn chưa hiểu ra.

Hình Nhất Phàm cười đẩy cô lên tường, bá đạo cúi người lại gần: “Anh chính là thiết bị vận động.”
Lần này Bạch Hạ hiểu rồi, cô hơi bối rối đẩy anh: “Từ sớm tới tối anh cứ nghĩ gì thế?”
“Nghĩ tới em.” Hình Nhất Phàm có hơi vô sỉ đáp.

Trong lòng cô ngọt ngào nhưng vẫn đầy anh ra: “Đừng có cả ngày nghĩ mấy chuyện đó.”
Hình Nhất Phàm thấy cô đẩy anh, không khỏi thấy kém vui, anh siết cằm cô, nụ hôn nóng bỏng rơi xuống.

Bạch Hạ sao đẩy anh ra được? Trái lại bị người đàn ông này siết vào trong ngực, khiến cô ngoại trừ việc đón nhận sự nhiệt tình của anh, không còn lựa chọn khác.

Một cái hôn nửa đêm, có vẻ càng nóng bỏng.

Phản ứng cũng lớn đến mức gây ngạc nhiên, Bạch Hạ cảm giác được hơi thở xâm lược nguy hiểm của anh, cô đẩy nhẹ một cái.

Hình Nhất Phàm chỉ đành buông cô ra, bởi vì không buông cô ra thì quần của anh sắp nỏ tung rồi.

“Đồ kẹt xỉ.” Hình Nhát Phàm cắn lỗ tai cô một lát, gán cho cô một tội danh.

Bạch Hạ thấy dáng vẻ khó chịu của anh, cô không khỏi che miệng cười: “Ai bảo anh tự nhiên tìm khổ.”
Lúc này gương mặt đẹp trai của anh như bị hành hạ, anh cắn môi mỏng, lửa nóng hừng hực khó chịu.

Anh mặc một cái áo sơ mi đen, nhìn thì có vẻ cắm dục, nhưng lại bị dục vọng dẫn vặt.

“Yêu tinh nhỏ, giờ em từ chối anh, sau này anh phải đòi lại gấp bội.” Hình Nhất Phàm quen miệng là nghiện.

Bạch Hạ mang vẻ vô tội nhìn anh: “Em có xin anh hôn em đâu.”
Hình Nhất Phàm chẳng còn cách nào ngoài bực tức lườm cô một cái: “Ngủ sớm đi, không được thức khuya.”
“Em biết rồi.” Bạch Hạ đồng ý: “Sáng mai em đi đón Đóa Đóa về.”
Hình Nhất Phàm gật đầu: “Được, đi chung.”
Bạch Hạ nhìn anh rời đi, cô về phòng, lướt mạng một lát rồi ngủ.

Ở nhà họ Bạch.

Diệp Giai Mị ngồi trên ghế sofa, ánh mắt nhìn ra phòng khách.

Đột nhiên bà ta nghe tiếng xe, là tiếng rất quen, bà ra lao ra như điên.

Quả nhiên thấy xe của Bạch Thế Trạch đi vào, bà ta vui vẻ chạy tới.

Bạch Thế Trạch dừng xe, ông đẩy cửa xe cằm cặp giấy tờ’ xuống.

Diệp Giai Mị kích động gọi tên ông ta, tiếng gọi lấy lòng: “Chồng, chồng anh về rồi, em cứ chờ anh mãi.”
Bà ta muốn dùng vẻ đáng thương để khiến ông ta đồng tình.

Ánh mắt Bạch Thế Trạch không thèm nhìn bà ta: “Tôi về lấy đồ, tiện thăm bọn trẻ.”
“Bọn trẻ ngủ hét rồi, đêm nay anh đừng đi nhé? Nghỉ ở nhà đi.” Diệp Giai Mị khẩn khoản.

Dạo này Bạch Thế Trạch không tra được ghi chép thuê phòng của Diệp Giai Mị và Hồ Thắng, nhưng ông dựa vào trực giác, hơn nữa còn hai đứa con, ông rất mâu thuẫn.

Thật ra ông cũng tự nghĩ lại sự hờ hững của mình với bà ta những năm qua.

“Sau này cô còn dám ôm ấp với thằng khác thì thu dọn đồ đạc cút đi.” Bạch Thế Trạch tức giận nói.

“Em không dám, em không dám.

Hôm đó cũng không phải do em, là giày của em khó đi, bạn cấp ba của em chỉ tiện tay dìu em một cái.

Em không lừa anh.” Diệp Giai Mị nghĩ ra lý do rồi.

Bạch Thế Trạch không tin, bây giờ ông không muốn tranh cãi với bà ta.

Với ông mà nói, vì con, ông có thể tiếp tục quay lại gia đình thế nhưng tình cảm vợ chồng ngày càng miễn cưỡng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui