Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi


Bạch Thế Trạch nhìn bữa sáng, cũng không muốn ăn, cầm luôn cặp tài liệu đi ra ngoài.

Sau khi chồng đi rồi, Diệp Giai Mị dựa vào cửa lớn, miệng nhếch lên nụ cười thắng lợi.

Lần này Bạch Hạ nghĩ dựa vào vài bức ảnh chia rẽ gia đình bà ta.

Hừ, làm gì dễ thế, dù Bạch Hạ là con gái của Bạch Thế Trạch nhưng cũng chỉ là con gái, sau này phải gả đi, nào có như con trai bà có địa vị vững chắc.

Sáng sớm, Bùi Nguyệt Hoàng lái xe ra ngoài, ở bên đường cô thấy một chiếc thể thao màu xanh vút qua, chính là Lam Thiên Thần.

Cô chạy xe tới gần anh, trông thấy cửa kính xe hạ xuống Lam Thiên Thần ngồi bên trong.

Mặt trời chiếu lên gương mặt đẹp trai của anh, anh vươn ra cửa, lộ nụ cười mê người: “Chào.

buổi sáng.”
Đôi mắt như đá đen, lắp lánh dịu dàng, dường như khiến mọi thứ đều mất sắc, khiến trong mát Bùi Nguyệt Hoàng chỉ có nụ cười anh.

Bùi Nguyệt Hoàng bình tĩnh nhìn anh vài giây, vì không khiến bản thân thành mê trai, cô mạnh mẽ trừng mắt, nhanh chóng nói: “Tôi đi trước đây.”
Lúc cô đạp ga, cô có hơi hồi hận, tại sao không dừng lâu một tí, nhìn thêm một lát?
Lam Thiên Thần nhìn xe thể thao của cô, anh lập tức đạp ga đuổi theo, đi ngay sau xe của cô.

Sáng sớm ở đường đi, hai cái xe thể thao một đỏ một xanh rất gây chú ý.

Màu đỏ nổi bật, màu xanh tao nhã, như thể hiện sức hút của hai vị chủ nhân.

Bùi Nguyệt Hoàng liếc nhìn phía sau, khóe miệng hiện nét cười, sáng sớm tâm trạng của cô đã vui vẻ ngọt ngào.

Chắc do anh có mê lực, khiến cô nhìn đã thích, đây là duyên phận sao?
Lúc đi đường, xe Bùi Nguyệt Hoàng đi tới biệt thự Bùi gia, Lam Thiên Thần lại tới công ty cô nên tách nhau ra.

Bùi Nguyệt Hoàng không thấy xe anh nên hơi thất vọng.

Xe của cô không tới biệt thự mà tới một bệnh viện, ông cô vẫn nằm viện.

Bùi Nguyệt Hoàng tới cửa viện, y tá đã nhận ra cô, dẫn cô tới phòng bệnh của ông Bùi.

Trông thấy ông Bùi ngồi trên ghé sofa, trong tay cầm một bát canh để uống, đang xem tin tức, rất là tự nhiên.

Ông cụ bị cháu gái đột ngột đẩy của vào dọa hét hồn, ông nhìn Bùi Nguyệt Hoàng lập tức đặt canh xuống.

“Nguyệt Hoàng, sao cháu tới đây?”
“Cháu tới thăm ông.

Ông có gì không thoải mái ạ?” Bùi Nguyệt Hoàng ngồi bên cạnh, cẩn thận quan sát ông cụ.

Chẳng qua là Ông Bùi có chút bệnh nhỏ, chẳng có gì đáng ngại: “Chỉ là huyết áp có hơi cao, đầu óc hơi choáng thôi.”
Ông Bùi đỡ trán bảo.

Bùi Nguyệt Hoàng cười: “Ông, chiêu này ông dùng mãi rồi, cháu không tin, cháu không còn là trẻ con nữa.”
Ông Bùi có hơi giận nhìn cô: “Đã biết ông lừa cháu, sao không dẫn bạn trai về thăm hỏi ông.

Cháu có phải chờ.

ngày ông vào viện ở thật, sức khỏe không ra sao cả mới đưa về phải không?”
Bùi Nguyệt Hoàng không cười, nghiêm túc nói: “Ông, ông phải sống lâu trăm tuổi.

Ông còn phải nhìn chất lớn nữa.”
“Ông đã 78 rồi, một nửa người đã không ổn rồi, cháu còn không mau lên.”
“Ông à, thật ra cháu muốn tìm bạn trai cũng gấp lắm rồi.

Nhưng cái điều kiện ở rể làm bao anh chạy mát rồi.

Ông xem có thể không ở rễ không?” Bùi Nguyệt Hoàng khẩn cầu ông.

Sắc mặt ông lập tức tối lại, rất chắc chắn nói: “Không được, họ Bùi ta phải ở rể, tài sản hàng trăm triệu, ông không thể cho người ngoài, dù cậu ta không phải người ngoài nhưng cậu ta cũng phải bảo đảm dùng thân phận người họ Bùi kế thừa tài sản.”
Bùi Nguyệt Hoàng nhìn dáng vẻ cố chấp của ông, quả nhiên không khuyên được, cô đành nói: “Ông, vậy ông giữ sức khỏe, cháu tới công ty trước.”
“Con nhóc chờ đã.

Lần trước cậu thiếu gia họ Lam kia không tệ, lúc nào dắt về xem thử?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui