Người làm lấy kim châm cứu đến, Bạch Tuyết nhận lấy rồi tự mình ra tay, cục tức mấy ngày nay cộng với nỗi hận với Thời Vũ Kha, bà ta xả hết trong lần này.
Bà ta giơ tay cao lên, đang sắp rơi xuống....!
“Dừng tay.” Thịnh Hải kêu ngừng, rồi đưa ra cách khác: “Lấy nước lạnh tới, nếu không tỉnh thì lại châm cứu.”
Ông ta suy nghĩ toàn diện hơn vỢ, Bách Tuyết chỉ muốn rửa hận.
Không nghĩ đến nếu trên mặt Thời Vũ Kha có vết thương, khi đi ra ngoài cũng sẽ làm cho nhà bọn họ mất mặt!
Người làm lại rót một chén nước đến, Bách Tuyết quát lớn: “Chút này đủ? Đổi thau.”
Rất nhanh, người làm đã bưng một thau nước lạnh lớn đến đây, Bách Tuyết tránh ra xa một chút: “Hất vô cô ta.”
“Ào ào”
Một chậu nước lạnh lẽo hắt thẳng xuống đầu Thời Vũ Kha, lần này người làm còn không chỉ đổi một chậu nước lớn mà còn nhanh trí bỏ thêm đá vào
trong...!
Thời Vũ Kha giật mình, từ từ “Tỉnh lại”
Từ khoảnh khắc cô ta mở mắt ra, Thời Du Huyên đã biết cô ta nghĩ ra được biện pháp.
Thời Du Huyên đi qua, “quan tâm” hỏi: “Chị đã tỉnh lại rồi, vừa rồi mẹ chồng chị đã rất lo lắng.”
“Thành thật xin lỗi mẹ, để mẹ lo lắng rồi, con cũng không biết tại sao lại đột nhiên ngất xỉu, con không sao.”
Bách Tuyết không thèm để ý cô ta “Có sao” hay là “Không sao.”
Với một nhà ba người nhà họ Thịnh lúc này mà nói, Thời Vũ Kha và Thời Du Huyên ai đang nói dối, rốt cuộc chuyện một trăm năm mươi triệu kia là gì mới là quan trọng nhất.
“Không sao thì tốt.”
Bách Tuyết lười giả vờ quan tâm, lập tức nói với Thời Vũ Kha: “Vừa lúc chủ tịch Thời cũng ở đây, cô nói chuyện tiền mừng là như thế nào đi.”
“Mẹ, vừa rồi con cũng muốn giải thích chuyện này với mẹ, thật ra rất đơn giản, số tiền này là mẹ con cho con làm của hồi môn.”
“Của hồi môn?”
Có nhà nào gả con gái mà không cho của hồi môn bên ngoài thoải mái hào phóng để cho nhà thông gia nhìn thấy, nào có ai lén lút cho của hồi môn, còn nói dối là “Tiền mùng” đâu.
Bách Tuyết ngoài cười nhưng trong không cười: “Lúc thì cô nói là tiền mừng, lúc lại nói là của hồi môn, rốt cuộc câu nào là thật câu nào là giả đây?”
“Của hồi môn là thật.”
Vì không muốn để lại lịch số tiền này bị tuồn ra mà Thời Vũ Kha liều mạng nói dối, trái tim đập thình thịch, nói dối trước mặt Bách Tuyết: “Mẹ không đối xử tốt với con chút nào, mẹ con sả con gả vào chịu tủi thân, vì thế lặng lẽ cho con của hồi môn, báo con nói thành tiền mừng em gái cho.”
Vẻ mặt Thịnh Dự Khải đã hòa hoãn đi không ít, nếu là mẹ vợ cho cô ta của hồi môn thì cũng đúng.
Chỉ cần Thời Vũ Kha không phải “gián điệp” là được.
Thời Du Huyên đứng ở một bên, lạnh lùng nhìn cô ta biểu diễn, thầm nghĩ đúng là phản ứng rất nhanh, nhưng cô sẽ không để Thời Vũ Kha dễ dàng lựa gạt cho qua chuyện này.