Hai người bắt tri bắt giác uống hết một bình rượu vang đỏ, Lam Thiên Thần vẫn tỉnh táo, Bùi Nguyệt Hoàng đối diện có chút say, giữa vẻ mặt của cô, bắt đầu nhiều hơn mấy phần thành thục quyền rũ của phụ nữ cùng mê ly.
Cô chống cằm nhìn chằm chằm vào Lam Thiên Thần ở phía đối diện, có mấy phần đáng yêu như một cô nhóc.
“Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không? Cậu nói xem, lúc đó cậu nhìn trúng tôi phải không?”
Bùi Nguyệt Hoàng híp mắt hỏi.
Lam Thiên Thần để dao nĩa xuống, hai tay chống vào quai hàm ưu nhã: “Muốn tôi chịu trách nhiệm không?”
Bùi Nguyệt Hoàng sửng sốt, cô lập tức cười lắc đầu: “Tôi không bắt cậu phải chịu trách nhiệm, tôi chỉ muốn biết đêm đó đã xảy ra chuyện gì?”
*Tôi muốn chịu trách nhiệm.”
Lam Thiên Thần nghiêm túc nhìn cô.
Bùi Nguyệt Hoàng ôm mặt nghiêng, làn da ửng hồng dưới ánh nến, trong ánh mắt của cô có nét phong tình đặc biệt, cô cụng vào ly.
“Cậu muốn chịu trách nhiệm thế nào?”
Bùi Nguyệt Hoàng cũng chỉ tò mò.
Giọng của Lam Thiên Thần trở nên khàn khàn: “Tôi muốn cưới eml”
Sau khi nghe được câu trả lời, Bùi Nguyệt Hoàng đột nhiên tỉnh táo lại một chút, cô biết anh sẽ phải trả cái giá nào khi để anh kết hôn với mình.
“Anh có chắc là muốn lấy tôi không?”
Bùi Nguyệt Hoàng thăm dò.
Lam Thiên Thần ngược lại kiên quyết đáp: “Chỉ cần em bằng lòng, tôi sẽ cưới em.”
Bùi Nguyệt Hoàng tránh ánh mắt ấm áp của anh, cô thở ra và nói: “Anh ước đi! Chúng ta ăn bánh kem thôi!”
“Đợi đã, tôi mời em nhảy được không?”
Sau khi nói xong Lam Thiên Thần đứng dậy đưa tay ra như một quý ông.
Bùi Nguyệt Hoàng không khỏi sững sờ, có và chút xấu hỏ, nhìn lòng bàn tay trắng nõn thon dài, trong lòng cô có một sự khát vọng, chậm rãi đưa tay vào.
Lam Thiên Thần nắm chặt, kéo cô khỏi vị trí, thắt lưng của Bùi Nguyệt Hoàng lập tức thêm một bàn tay, cô chỉ cảm thấy một sức mạnh đang thúc đẩy cô, ép chặt trong vòng tay của Lam Thiên Thần.
Nội tiết tố nam sạch sẽ và độc nhất trên người anh khiến cô đầu óc trống rỗng, nhưng đồng thời cũng tràn ngập vui sướng, vô cùng mong đợi.
Cô nhẹ nhàng dán người lên vai anh, tựa như tìm được bến bờ ngơi nghỉ của mình.
Lam Thiên Thần cảm nhận được sự yên tĩnh của cô, anh khẽ hôn lên tóc, khiêu vũ với cô một cách ngẫu nhiên và chậm rãi.
Bùi Nguyệt Hoàng lặng lẽ dựa vào vòng tay anh, tận hưởng cái ôm an tâm này, thật ra trong lòng cô đã khao khát từ lâu.
Cô cũng không muốn làm nữ cường nhân, cô ấy muốn trở thành một người phụ nữ nhỏ bé, giống như tất cả phụ nữ, tận hưởng tình yêu và sự quan tâm.
Ba người Hình Nhất Phàm ăn tối bên ngoài trước khi quay về hướng nhà, Nozawa đã chuẩn bị thu dọn đồ đạc và ra sân bay vào sáng sớm mai, Bạch Hạ cùng cậu dọn dẹp.
“Bạch Hạ, cảm ơn vì sự hiếu khách của cậu những ngày này.
Ở đây mình đã có một khoảng thời gian rất vui vẻ, lúc nào cậu quay lại nước K, mình cũng sẽ tiếp đón cậu như vậy.”
Nozawa cảm on cô.
Bạch Hạ nở nụ cười: “Chỉ cần cậu vui vẻ là được, trước mắt mình không có thời gian qua đó.”
Khi đang trò chuyện với Nozawa, điện thoại di động cô đặt trên bàn vang lên, đó là âm thanh của tin nhắn, cô cầm lên xem thử thì thấy Hình Nhất Phàm gửi một tin nhắn với giọng điệu bá đạo.
“Cho em hai phút quay lại.”
Bạch Hạ cười nói không nên lời, nói với Nozawa: “Cậu nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai mình đưa cậu ra sân bay.”
“Được! Cậu cũng về nghỉ ngơi đi.”.