Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi


Sau khi kết hôn, làm sao có thể khiến người đàn ông này cấm dục?
Bằng không cô chính là ăn không tiêu.

Bạch Hạ miên mang suy nghĩ, liền ở trong lòng Hình Nhất Phàm ha ha cười, bộ dạng vây khốn.

Hình Nhất Phàm vỗ nhẹ vai cô: “Mau ngủ đi! Anh không quấy rầy em.”
Bạch Hạ vâng một tiếng liền ghé vào lòng anh nhắm mắt ngủ.

Một chiếc xe thể thao màu đỏ dừng ở trong sân biệt thự.

Đổi sang Lam Thiên Thần lái xe, đêm nay Bùi Nguyệt Hoàng uống rượu xong có chút choáng váng nên không thể lái xe.

Lam Thiên Thần đối với rượu đỏ không bị ảnh hưởng, hơn nữa nồng độ cũng không cao, đầu óc anh vô cùng thanh tỉnh, an toàn về đến biệt thự của Bùi Nguyệt Hoàng, cô đẩy cửa xuống xe, Lam Thiên Thần bước đến đỡ lấy cô.

“Có muốn tôi đưa em vào không?”
Lam Thiên Thân lo lắng cô thực sự say.

“Không sao! Đầu chỉ có chút choáng thôi, tôi cũng không uống quá nhiều rượu!”
Bùi Nguyệt Hoàng lắc đầu, nói với người đàn ông bên cạnh: “Sinh nhật vui vẻ, cậu trở về nghỉ ngơi đi!”
Lam Thiên Thần thật sự không muốn lãng phí một đêm thế này, nhìn thấy Bùi Nguyệt Hoàng muốn đi về phía phòng khách nhà mình, anh lập tức đuổi theo, vươn tay kéo lấy tay cô.

Bùi Nguyệt Hoàng cơ bản có chút đau đầu, anh kéo như vậy cô lập tức loạng choạng ngã vào lòng ngực anh.

“Lam…” Bùi Nguyệt Hoàng đang muốn gọi tên anh, hỏi xem anh đang muốn làm gì.

Gáy của cô liền bị một bàn tay chế trụ, thân thể nóng như lửa của người đàn ông áp xuông.

Đầu óc Bùi Nguyệt Hoàng trống rỗng, chỉ cảm thấy thân thể như muốn nổ tung khiến cô có chút bối rối lại không biết làm thế nào, nhưng cô biết cô khát vọng nụ hôn này.

Lúc ở trong nhà hàng, cô đã chờ đợi phát sinh chuyện gì đó.

Cánh tay mảnh khảnh của Bùi Nguyệt Hoàng tự nhiên ôm lấy cổ Lam Thiên Thần, cảm nhận hơi thở nam tính mê người tỏa ra từ người anh, Bùi Nguyệt Hoàng có chút mê muội.

Khiến cô cơ hồ trầm mê vào nụ hôn của anh, mà lúc này cô cơ hồ nghe thấy tiếng chuông điện thoại từ trong túi.

Lam Thiên Thần lập tức ôm sát cô, đôi môi không buông tha cô, không muốn để cô nghe điện thoại.

Nhưng Bùi Nguyệt Hoàng biết, điện thoại lúc khoảng 10 giờ như vậy nhất định là quan trọng.

Cô vươn tay đẩy Lam Thiên Thần, cúi đầu tìm điện thoại, Lam Thiên Thần lui về sau, thở dốc nhìn cô.

Bùi Nguyệt Hoàng nhìn thoáng qua tên, lập tức nghe máy: “Alo, ba.”
“Ông nội con vừa phát bệnh, trộm uống vài ngụm rượu.

Bây giờ được đưa vào bệnh viện rồi.”
“Cái gì? Không phải ông nội không thể uống rượu sao?”
Bùi Nguyệt Hoàng lập tức dùng ngữ khí bình tĩnh hỏi lại.

“Ông nội con giấu trong ngăn tủ, trốn ở trong phòng uống, nếu không phải ba phát hiện kịp thời, sợ là ông sẽ nguy hiểm.”
“Bệnh viện nào, con đến ngay.”
Bùi Nguyệt Hoàng cũng không yên tâm ông nội.

“Là bệnh viện phụ cận.”
“Được! Con lập tức đến ngay.”
Bùi Nguyệt Hoàng không nói hai lời ngắt điện thoại, nói với Lam Thiên Thần bên cạnh: “Ông nội tôi nhập viện, tôi phải qua đó một chuyến.


“Em không thích hợp lái xe, để tôi lái.”
Lam Thiên Thần muốn cùng cô đi.

Bùi Nguyệt Hoàng ngắn ra, cô gật đầu: “Được! Làm phiền cậu rồi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui