Cách đó không xa, một chiếc xe thể thao màu xanh lam đang chạy tới.
Lam Thiên Thần ngồi trong xe không ngừng xem đồng hồ, gương mặt lo lắng.
Vừa rồi trên đường đi anh bị chặn lại một lúc, có lẽ Bùi Nguyệt Hoàng đã về tới nhà anh trước rồi.
Thấy có một đám đông trên đường, vài người còn xuống xe chạy tới xem, Lam Thiên Thần biết phía trước vừa xảy ra tai nạn giao thông.
Sau đó, một chiếc xe thể thao màu đỏ xuất hiện trong tầm mắt anh, toàn bộ thân xe bị móp méo, thủy tinh vỡ vương vãi khắp nơi.
Lam Thiên Thần đột ngột giẫm phanh, khoảnh khác đó hơi thở của anh như nghẹn lại.
Đối với anh chiếc xe thể thao màu đỏ chói mắt kia đã quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn được nữa.
Đầu óc Lam Thiên Thần trồng rỗng, dường như anh chẳng còn suy nghĩ được gì nữa cả.
Theo bản năng, anh vội vàng mở cửa xe chạy như điên về phía đám đông.
Trong lòng anh đang gào thét, cầu xin, đừng, đừng là Nguyệt Hoàng.
Nhưng khi nhìn thấy chiếc xe thể thao màu đỏ kia, trái tim anh liền vỡ nát.
Đúng lúc đó, cách đó không xe, còi xe cứu thương vọng tới.
Lam Thiên Thần chen vào trong đám đông, nhìn thấy người phụ nữ được đặt trên mặt đất, được người ta dùng quần áo che lại, anh gào lên: “Không… không…”
Lam Thiên Thần quỳ xuống bên cạnh Bùi Nguyệt Hoàng sau đó ôm cô vào lòng.
Viền mắt anh đỏ ngàu, dịu dàng gọi: “Nguyệt Hoàng, Nguyệt Hoàng…”
“Cậu này, cậu biết người bị thương là ai sao? Xe cứu thương tới rồi, cậu mau đưa cô ấy tới bệnh viện đi!”
Người đàn ông vừa rồi cứu người nói.
Lam Thiên Thần không đáp, nhưng chứng kiến sự đau khổ của anh, mọi người đều hiểu anh và người phụ nữ gặp nạn có quan hệ gì.
“Cậu này, nhờ cậu tránh ra.”
Y tá và bác sĩ đem cáng cứu thương tới.
Lam Thiên Thần hít vào một hơn, cố nén đau thương đặt Bùi Nguyệt Hoàng lên cáng cứu thương.
“Bên kia còn một người nữa, mau lên, gọi một chiếc xe cứu thương khác tới đây.”
Một vị bác sĩ ra lệnh.
Lam Thiên Thần chuẩn bị lên xe cứu thương của Bùi Nguyệt Hoàng, ánh tức giận nhìn về phía kẻ khốn nạn gây tai nạn kia, đúng lúc bác sĩ đưa người đó lên cáng.
Gương mặt đó, khiến ánh mắt Lam Thiên Thần đột nhiên mở lớn, là Lưu Trung.
Anh lập tức hiểu ra ngọn nguồn vụ tai nạn này.
Không phải vô ý, mà là có tình hại người.
“Cậu kia, cậu là người nhà bệnh nhân phải không? Người nhà có thể cùng lên xe cứu thương.”
Y tá nói với Lam Thiên Thần.
“Tôi là bạn trai của cô áy.”
Lam Thiên Thần lập tức lên xe.
Anh ngồi dựa vào cửa, nhìn bác sĩ và y tá cấp tốc kiểm tra cho Bùi Nguyệt Hoàng, trong lòng rất căng thẳng.
Vừa rồi anh đã kiểm tra qua, vết thương ngoài không nghiêm trọng nhưng nhìn vét thương trên đầu thì có vẻ Bùi Nguyệt Hoàng bị va đập khá nhiều.
Cô bị lăn từ mép đường bên này sang năm làn xe.
Lam Thiên Thần siết chặt nắm tay, không dám làm phiền bác sĩ, chỉ lẳng lặng chờ đợi.
Cuối cùng, sau khi kiểm tra xong, bác sĩ nói với anh: “Nhịp tim của bệnh nhân bình thường, vết thương ngoài trên trán không đáng lo.
Nhưng hiện giờ chúng tôi phải đề phòng trường hợp chắn động não và não bộ bị thương, phải tới bệnh viện kiểm tra kỹ mới có thể kết luận.”
Lam Thiên Thần nhìn y tá cầm máu và sát trùng vết thương trên mặt cho Bùi Nguyệt Hoàng.
Vết máu đỏ tươi, khuôn mặt cô lại tái nhợt khiến người ta không khỏi đau lòng.
“Cô ấy sẽ không sao đâu.” Lam Thiên Thần kiên định nói.
Nhưng ngón tay anh lại cấu sâu vào da thịt.
“Cậu này, cậu có thể liên lạc với người nhà của cô ấy được không? Những lúc thế này cần có cả người nhà của cô ấy ở đây.”
Y tá hỏi.
Lam Thiên Thần lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Hứa Mẫn, bởi vì anh không có số điện thoại của người nhà họ Bùi..