Anh ta biết Thịnh Hàn Ngọc phái người tìm anh ta khắp nơi, vốn anh ta nên trốn chui chốn lủi, nhưng bây giờ cùng được nên đã nhảy ra.
Thịnh Hàn Ngọc hỏi: “Bây giờ người ở chỗ nào?”
Ông Bảy nói: “Ở khách sạn, có người của chúng ta trông giữ.
”
Thịnh Hàn Ngọc: “Nói cho anh ta, anh ta vào tù nhiều nhất ba năm, đừng có mà đòi hỏi nhiều, khi nói cần phải để ý, đừng để lại chút nhược điểm nào, để phòng anh ta cắn ngược chúng ta một cái.
”
Ông Bảy ngây ra: “Cậu chủ, ý của cậu là…” Có phải cậu chủ đưa người đến nhà tù, chuẩn bị xử lý theo pháp luật không.
Ông ấy không ngờ rằng tốn công tốt sức tìm người như vậy, thế mà chỉ nhốt vào tù, vậy không phải hời cho anh ta quá sao.
Có điều dù sao ông Bảy cũng đã theo Thịnh Hàn Ngọc nhiều năm như vậy, vẫn rất hiểu cách làm việc của cậu chủ, ông ta nhanh chóng hiểu ra cậu chủ muốn làm cái gì.
Tuy rằng người này rất là đáng giận, nhưng anh ta cũng chỉ là một con dao của Thịnh Dự Khải mà thôi, bẻ gãy con dao có tuy rằng có thể hả giận, nhưng mà không mảy may ảnh hưởng đến người ác thật sự.
Nhưng nếu lợi dụng tốt người này sẽ cho Thịnh Dự Khải một kích cực mạnh, hơn nữa bọn họ còn chẳng cần ra mặt!
Sau khi nghĩ thông suốt, ông Bảy đồng ý rồi đi ra ngoài.
…
Biệt thự nhà họ Thịnh.
Bách Tuyết đã nóng lòng như kiến bò trên chảo nóng, lúc thì ngồi xuống lúc thì đứng dậy, không ngừng hỏi Thịnh Hải: “Chồng ơi phải làm sao bây giờ? Ông nhanh nghĩ cách đưa Dự Khải ra đi mà… lần trước Dự Khải mới ở Cục Cảnh Sát có mấy ngày mà đã gầy đi rất nhiều…”
“Im miệng, đừng lải nhải.
” Thịnh Hải gầm nhẹ, vốn ông ta đã phiền lắm ồi, mà vợ chỉ biết gây thêm phiền.
Mười phút trước, người ở công ty gọi điện thoại tới, nói chủ tịch bị cảnh sát mang đi điều tra, là vì chuyện của khu nhà Lệ Thủy mấy tháng trước!
Ông ta biết rõ đầu đuôi chuyện kia, ban đầu Thịnh Dự Khải muốn tìm người làm việc là ông ta đã không yên tâm, luôn cảm thấy không ổn thỏa sẽ xảy ra vấn đề, nhưng con trai không chịu nghe theo, còn thề son sắt nói nhất định sẽ không có việc gì, quả nhiên bây giờ đã xảy ra chuyện.
Bách Tuyết vừa nghe con trai bị cảnh sát đưa đi đã luống cuống, bắt đầu lải nhải với chồng, thúc giục ông ta nhanh chóng nghĩ cách đưa con trai ra ngoài.
Bà ta cho rằng Cục Cảnh Sát là do nhà bà ta mở chắc?
Muốn làm gì thì cũng được?
Sau khi bị chồng răn dạy, Bách Tuyết không dám lải nhải nữa, lúc này Thời Vũ Kha đi từ trên lầu xuống, trong tay còn xách theo vali đồ đạc.