Lần này cô ta đến để đòi tiền, chuẩn bị đòi một trăm năm mươi triệu kia về, sau đó bắt đầu kiện tụng ly hôn với Thịnh Dự Khải.
Ly hôn sẽ đòi nhà họ Thịnh một chút tiền bồi thường, nhưng cái đó cộng với trang sức và biệt thự mà Thịnh Dự Khải mua cho cô ta, về sau cho dù cô ta không gả cho nhà giàu thì chất lượng cuộc sống cũng không quá tệ.
Đến lúc đó ngày nào cô ta cũng ăn huyết yến, ăn hai chén!
Chén huyết yến nóng làm Thời Vũ Kha ghen tỵ đến đỏ mắt kia bị Thời Du Huyên ghét bỏ, cô đẩy ra, còn bày ra vẻ mặt đau khổ cầu xin quản gia: “Tôi không muốn ăn, ngày nào cũng ăn cái này, không thể nuốt thêm được nữa.
”
“Mợ chủ, đây chính là huyết yến cậu chủ cố ý phái người đi Indonesia chọn lựa tỉ mỉ, nếu như cô không ăn không phải sẽ làm cậu ấy đau lòng sao, vẫn nên ăn đi, chỉ một chén nhỏ như vậy, ba hớp là được…” Quản gia dỗ Thời Du Huyên giống như là dỗ trẻ con.
Cuối cùng cô bày ra vẻ mặt đau khổ nuốt xuống, ăn xong còn tố khổ với Thời Vũ Kha: “Sao trên đời này lại có người thích cái này chứ? Ăn không ngon lại còn đắt như vậy, thật quá đáng… Đúng rồi, cô tìm tôi làm gì?”
Thời Vũ Kha đã tức đến muốn nổ mũi, ghen ghét làm lòng cô ta vặn vẹo, vừa rồi cô ta nhìn chằm chằm vào mặt Thời Du Huyên, hy vọng cô sặc chết càng tốt.
Dựa vào đâu chứ?
Dựa vào đâu mà cô lại được ăn món ăn cô ta không nỡ mua, luôn nhớ mong mà không được ăn, thế mà cô còn tỏ vẻ còn ghét bỏ nó?
Thời Vũ Kha cho rằng nhất định Thời Du Huyên cố ý, cố ý khoe giàu trước mặt cô ta, tạm thời quên mất mục đích đến đây.
Bị Thời Du Huyên nhắc nhở cô ta mới chợt nhớ ra, nói với cô: “Tôi đến hỏi là cô chuẩn bị khi nào trả tiền lại cho tôi?”
Thời Du Huyên biết sớm muộn gì cô ta cũng sẽ đến đòi số tiền này, thậm chí thời gian cô ta đến còn muộn hơn cô dự đoán, trong lòng cô hiểu rõ, nhưng trên mặt lại cố ý tỏ ra vẻ kinh ngạc: “Cô có để tiền ở chỗ tôi sao? Tại sao tôi lại không biết, không thì cô nhắc cho tôi nhớ, tiền gì vậy?”
Suýt nữa thì Thời Vũ Kha đã phun ra một ngụm máu, tức giận nói: “Thời Du Huyên, cô đừng có mà quá đáng, cô đã lấy ở chỗ tôi một trăm năm mươi triệu, còn làm tôi không dám ngẩng đầu ở nhà chồng, chiếm hết chỗ hơi mà cô còn giả vờ, cô có ý được lợi mà còn muốn khoe mẽ?”
Thời Du Huyên đã chuẩn bị từ trước, vì thế cũng năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Cô nói tôi lấy của cô một trăm năm mươi triệu, cô có chứng cứ không? Nếu không cẩn thận tôi tố cáo cô tội phỉ báng.
”