Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi


“Ai chứ?” Cô gái vẫn chưa từ bỏ ý định.

“Là phù dâu xinh đẹp.” Hạng Kình Hạo trực tiếp lấy Tưởng Hân Vy ra làm lá chắn.

Quả nhiên những lời này vừa nói xong, những cô gái đó liền mất hứng rời đi, phù dâu đó xinh đẹp như vậy, họ không có cơ hội đâu!
Sao lại đi rồi? Hình Nhất Phàm nắm tay Bạch Hạ, cùng anh trai chị dâu đi vào bên trong, lên cầu thang tầng hai, trong gian phòng mở rộng, Bạch Hạ nhìn thấy vợ chồng Ôn Lệ Thâm và trưởng bối Ôn gia, họ đang ngồi trên sofa.

Còn một cặp vợ chồng khác cô chưa từng gặp, nhưng sao cô cứ thấy quen mắt.

Hình Nhất Phàm tiến lên chào hỏi: “Ngài tổng thống, vô cùng vinh dự cho tôi vì ngài đã bớt chút thời gian tới.”
Hình Nhất Phàm giới thiệu khiến Bạch Hạ nghẹn họng, trời ạ! Khó trách mà cô thấy quen mắt, hóa ra là ngài tổng thống và phu nhân! Trời ạ!
Hiên Viên Thần mỉm cươi tiền lên, vỗ vỗ bờ vai anh: “Chúc mừng hai người.”
Tô Thám cũng cười: “Nhất Phàm, không nghĩ tới đảo mắt cậu đã kết hôn rồi.”
*Chị Thắm, chị vẫn trẻ trung tao nhã như vậy.” Hình Nhất Phàm chào hỏi Tô Thắm.

Tô Thám đánh giá Bạch Hạ khen: “Cô dâu xinh quá!”
“Cảm ơn phu nhân.” Bạch Hạ thụ sủng nhược kinh, chuyện này Hình gia làm quả thực đã dọa sợ cô.

Đường Tư Vũ mỉm cười trò chuyện với Tô Hi, Hình Liệt Hành cùng bọn họ ngồi xuống nói chuyện hàn huyên.

Thân phận của Hiên Viên Thần khiến anh không thể lộ diện, anh phải lập tức rời khỏi cùng Tô Thắm, nhưng họ vẫn rất vui vẻ vì có thể tham gia hôn lễ ngày hôm nay, tất nhiên, hôm nay cũng có một tình huống đặc biệt.

Tô Thắm đã mang thai, gần 3 tháng, không thể vận động nhiều, cần nghỉ ngơi nhiều hơn.

Bầu không khí nói chuyện cũng vô cùng thoải mái, tựa như anh em ruột nói chuyện.

Đại sảnh.

Tưởng Hân Vy đi về bàn với ba mẹ, Tưởng San thấy cô một mình về, tò mò hỏi: “Phù rẻ đâu? Sao không đi với cháu?”
Tưởng Hân Vy không khỏi giật mình, theo ý cô của cô, cô nên cùng anh tới đây sao.

“Anh ta có người tiếp đón rồi.” Tưởng Hân Vy nghĩ đến đám tiểu thư vây quanh anh, tùy tiện chọn một người cùng có thể nói chuyện.

Nhưng đúng lúc này, ánh mắt sắc của Tưởng San phát hiện ra Hạng Kình Hạo một mình đi vào: “Kình Hạo, bên này, ngồi đây đi.”
Tưởng Hân Vy kinh ngạc nhìn anh những,cô gái đi cùng anh đâu?
Chỗ ngồi bên cạnh Tưởng Hân Vy lập tức bị đẩy ra: “Đây, lại ngồi cạnh Hân Vy đi, hai đứa trẻ tuổi, có chủ đề để nói chuyện.”
Hạng Kình Hạo cũng chẳng khách khí mà ngồi xuống, anh nghiêng người về phía Tưởng Hân Vy: “Không phải cô phụ trách tiếp đón tôi sao? Sao vừa quay người đã bỏ tôi lại?”
Những lời này tràn ngập oán khí.

Hơn nữa lại chỉ có Tưởng Hân Vy mới nghe thấy, những người khác chỉ nghĩ là những người trẻ tuổi như họ đang tán gẫu thôi.

Tưởng Hân Vy mỉm cười nhìn anh ta: “Tôi thấy anh có người tiếp rồi.”
“Ai đâu!” Hạng Kình Hạo nheo mày.

“Những vị tiểu thư xinh đẹp đó.” Tưởng Hân Vy trả lời.

Hạng Kình Hạo bật cười: “À, tôi bình thường cũng được hoan nghênh hơn người khác một chút.”
“Loại chuyện này với tôi chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung.” Tưởng Hân Vy cũng không biết vì sao, lại ngồi tán gẫu với anh ta.

*ÒI Hai chữ gì?”
“Đào hoa.” Môi mỏng của Tưởng Hân Vy khẽ mở, nói xong, cô lại đùa cợt nói: “Đào hoa cũng chẳng có gì hay để khoe.”
Mày kiếm Hạng Kình Hạo khẽ nhếch, không nhịn được phản bác: “Tôi không đào hoa, tôi chỉ được hoan nghênh thôi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui