Bạch Hạ đành đi ngủ trước.
Hình Nhất Phàm gọi tiếp viên hàng không pha cho anh một ly cà phê, Bạch Hạ đang nằm trong lòng anh, anh cũng không làm gì được, chỉ lo cô ngủ không thoải mái.
Nhưng Bạch Hạ ngủ rất sâu.
Hành trình bay mười một tiếng, Bạch Hạ ngủ liền sáu tiếng.
Khi cô tỉnh lại thì bên ngoài cửa sổ đã là một khoảng trời khác, cũng chỉ còn một tiếng nữa máy bay hạ cánh.
Bạch Hạ không khỏi mừng rỡ, rõ ràng đi ngủ là cách giết thời gian tốt nhất.
Hình Nhất Phàm cũng vừa chợp mắt một lúc, cùng cô thức dậy.
Bạch Hạ và Hình Nhất Phàm ăn trên máy bay.
Thưởng thức đồ ăn Tây ở độ cao 39000 km trên bầu trời, lãng mạn không tả nỗi.
Ăn xong, Bạch Hạ chống cằm nhìn ra cửa sổ ngắm mây, ung dung nhàn nhã.
“Nghĩ gì vậy?”
“Em đang tìm linh cảm sáng tác, sau khi hưởng tuần trăng mật về, em cũng phải có gắng làm việc mới được.” Bạch Hạ cảm thấy mình không thể tiếp tục rảnh rỗi được nữa, phụ nữ nhất định phải có sự nghiệp của riêng mình.
Hình Nhất Phàm biết công việc của cô phải thức đêm nhiều, liền trầm giọng: “Đừng vắt vả quá, anh nuôi em!”
Bạch Hạ mỉm cười: “Em biết anh sẽ nuôi em, nhưng em cũng phải có sự nghiệp của mình chứ? Nếu không em sẽ cảm thấy thiếu thón.”
Hình Nhất Phàm mỉm cười đỡ trán cô: “Anh cho em một đứa con, em sẽ không thấy thiếu nữa.”
Bạch Hạ liền đỏ mặt: “Đáng ghét.”
Câu này của cô vô tình có chút ám muội.
Ánh mắt Hình Nhất Phàm có chút đắc ý.
Một tiếng sau, máy bay hạ cánh.
Tài xé của khách sạn bảy.
sao đã tới sân bay chờ sẵn, Hình Nhất Phàm đưa Bạch Hạ lên xe về thẳng khách sạn nghỉ ngơi.
Trong phòng khách sạn cũng được trang trí rất lộng lẫy.
Bạch Hạ tắm xong, ngồi ở ban công nhìn ngắm một đất nước xa lạ, tâm trạng thả lỏng.
Sau lưng cô, một cánh tay vòng qua ôm eo cô.
Bạch Hạ khẽ nghiêng mặt sang một bên, ghé sát khuôn mặt Hình Nhất Phàm.
Hình Nhất Phàm mỉm cười hỏi: “Có hài lòng không?”
“Hài lòng!” Bạch Hạ nói: “Anh chỉ ngủ được trên máy bay một lúc, anh ngủ thêm một chút đi!”
“Anh muốn ngủ với em.” Hình Nhất Phàm nắm tay Bạch Hạ.
“Em ngủ đủ rồi, anh đi ngủ đi!” Bạch Hạ chỉ muốn ngắm cảnh.
“Ngủ đủ rồi thật không? Vậy có phải bây giờ em rất khỏe không?” Hình Nhất Phàm hỏi tiếp.
Bạch Hạ lập tức nhận ra ẩn ý, cô giật mình xoay người lại nói: “Không được, anh mới ngủ mấy tiếng, Hình Nhất Phàm, cần thận lao lực quá độ đấy!”
Hình Nhất Phàm thấy vợ mình nghỉ ngờ sinh lực của anh, liền không vui: “Yên tâm đi, chồng em không yếu như thế đâu.” Bạch Hạ không nói gì, đây là trọng điểm lời cô nói sao? Cô chỉ muốn để anh nghỉ ngơi thôi mà! Khó khăn đến thế sao?
Bạch Hạ không ngờ ngày đầu tiên đi chơi mà cô lại ngủ thiếp đi mắt ở khách sạn.
Ai nói Hình Nhất Phàm không để cô nghỉ ngơi đủ chứ? Vì vậy, Bạch Hạ đành mệt mỏi ngủ một giấc thẳng tới sáng ngày hôm sau.
Cô mở mắt ra, xem giờ rồi chống eo ngồi dậy.
Khi cánh tay của Hình Nhất Phàm giờ ra, Bạch Hạ liền bực bội đánh một cái: “Không cho anh ôm, em muốn dậy rồi.”
Hình Nhất Phàm lại thu tay về, giọng nói có chút buồn bã: “Ngủ với chồng em thêm một lúc đi.”
“Không!” Bạch Hạ kiên quyết đáp, sau đó xuống giường.
Sau khi tắm rửa, thay một bộ đồ đơn giản, Bạch Hạ mới cảm nhận được cảm giác mình đang đi du lịch.
Cô ngồi trước ban công, chống cằm thưởng thức phong cảnh đường phó xa lạ, tâm trạng rất vui vẻ.
Hình Nhất Phàm cũng rời giường, dáng người cao gầy cứ đi tới đi lui trước mặt Bạch Hạ, như thể đang cố ý khoe cho cô xem vậy.
Bạch Hạ vẫn âm thầm liếc nhìn anh vài lần, trên người anh tỏa ra khí chất mâu thuẫn tới cực điểm.
Khi mặc quần áo vào, Hình Nhất Phàm là người đàn ông thuộc hệ cắm dục, nhưng ở trước mặt cô lại chẳng khác nào một con sói đói.
Hình Nhất Phàm mặc một bộ đồ thể dục ngồi xuống bên cạnh Bạch Hạ: “Anh gọi bữa sáng, lát nữa ăn xong em muốn đi chơi ở đâu?”
Bạch Hạ liền cầm ipad lên, tập trung tìm kiếm địa điểm có phong cảnh đẹp ở gần đây.
“Chỗ này không tệ!” Bạch Hạ chỉ vào một nhà thờ: “Chúng ta đến đây đi!”
Hình Nhất Phàm nhìn qua một chút, không có hứng thú..