“Được, vậy thì cảm ơn em.” La Ái Mỹ nói xong, vừa quay người đi đã nhếch miệng cười gian.
Tưởng Hân Vy là người mới vào làm, chẳng dám tính toán chuyện này với bọn họ đâu.
Vừa ra ngoài, cô ta liền thì thầm nói với mấy nhà thiết kế đang chờ: “Cô ta tăng ca, chúng ta có thể đi ăn một bữa cơm tối đàng hoàng ri, đi thôi đi thôi!”
Các nhà thiết kế khác đã có kinh nghiệm tham gia các buồi biểu diễn lớn nhỏ, ai nấy đều rất bình tĩnh.
“Đi thôi!” Bọn họ vội vàng rời khỏi chỗ làm, để lại một mình Tưởng Hân Vy ở lại tăng ca.
Đúng lúc đó, điện thoại di động của Tưởng Hân Vy đổ chuông.
Cô cầm lên xem, là mẹ cô gọi tới.
Cô đành phải nói với mẹ mình đang làm việc, bà Tưởng dặn dò con gái về sớm một chút, đừng tăng ca muộn quá, dù sao thân gái một mình cũng không an toàn.
“Được rồi! Con sẽ về sớm mà.” Tưởng Hân Vy mỉm cười nói.
Vừa cúp điện thoại, Tưởng San lại gọi tới.
Nghe Tưởng Hân Vy nói cô đang tăng ca, Tưởng San lập tức phái máy.
người có năng lực tới giúp cô, tiện thể đem bữa tối đến cho cô.
Tưởng Hân Vy rất cảm động.
Tưởng San cũng biết cô vừa vào làm việc không lâu, không tránh khỏi chuyện bị sai vặt, vì vậy Tưởng San cũng không nói gì.
Dù sao, là một nhà thiết kế, ai cũng phải trải qua những chuyện này.
Trước đây Tưởng San cũng phải thức đêm tăng ca không ít, đương nhiên đây cũng là một cách học.
hỏi kinh nghiệm, dần dần trưởng thành.
Đã sắp tới ngày tổ chức buổi biểu diễn, Tưởng Hân Vy rất háo hức.
Còn hai đôi vợ chồng đang ngọt ngào đi du lịch ở nước ngoài vẫn đang chìm đắm trong thế giới của hai người.
Bạch Hạ và Hình Nhất Phàm đã di chuyển đến một thị trần nhỏ.
Nghe nói đây là một trong những thị trấn đẹp nhất trên thế giới.
Thị trấn này nằm bên bờ biển, vừa thanh nhàn lại vừa tươi mới, kiến trúc cũng rất đẹp.
Xa xa có một ngọn núi tuyết lúc ẩn lúc hiện, nghe nói phía bên đó có một khu trượt tuyết rất đỉnh.
Bạch Hạ nóng lòng muốn tới đó chơi, Hình Nhất Phàm liền đồng ý, đưa cô đi.
Bạch Hạ sợ cô không biết trượt truyết, tới đó sẽ bị xấu hồ, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không đưa ra quyết định được.
Hình Nhất Phàm thấy cô ngồi bên ban công, chống cằm nhìn về phía núi tuyết, ánh mắt rất mong chờ.
Dù sao cũng đã đến đây rồi, nếu không trải nghiệm một lần thì sẽ rất đáng tiếc.
“Muốn đi thì đi đi! Đừng do dự.” Hình Nhất Phàm xoa đầu cô rồi đề nghị.
Bạch Hạ cắn môi, cuối cùng cũng gật đầu nói: “Được, chiều nay chúng ta đi!”
Hình Nhất Phàm liền tới khách sạn yêu cầu bọn họ chuẩn bị một chiếc xe để đưa Bạch Hạ đi.
Bạch Hạ cũng rất hồi hộp.
Sân trượt tuyết rất rộng lớn, cả tầm mắt chỉ nhìn thây một sườn núi tuyết kéo dài, đỉnh núi trắng xóa trông giống hệt một mảnh vải trắng, rất đẹp.
Hai mắt Bạch Hạ sáng lên.
May là cô quyết định tới đây, nếu không sẽ bỏ qua cảnh đẹp tuyệt diệu này mất.
Hình Nhất Phàm cho xe vào bãi đỗ xe, thuê đồ trượt tuyết tốt nhất rồi hai người tới bãi trượt.
Bạch Hạ rất hào hứng, Hình Nhất Phàm thấy cô vui vẻ chẳng khác nào đứa trẻ cũng rất hài lòng.
Dường như bắt cứ lúc nào tâm trạng của anh cũng bị ảnh hưởng bởi tâm trạng của cô.
Cô vui, anh cũng vui vẻ theo.
Kỹ năng trượt tuyết của Bạch Hạ chỉ ở mức cưỡi ngựa xem hoa, còn Hình Nhất Phàm thì lại rất chuyên nghiệp.
Chỉ cần nhìn cách anh thành thạo mặc đồ trượt tuyết là đủ biết.
Bạch Hạ mừng rỡ nhìn anh: “Anh từng trượt tuyết rồi sao?”
Hình Nhất Phàm mỉm cười: “Trước đây cứ tới mùa trượt tuyết anh và Thiên Thần lại tới đây ở suốt hai tháng, kỹ năng trượt tuyết của anh xếp vào hàng đầu đây.”
Bạch Hạ khẽ nheo mắt lại, chồng cô đúng là thâm sâu không dò nổi mà! Chuyện này cũng khiến cô cảm thấy khoảng cách chênh lệch giữa hai người, xem ra sau này cô phải học hỏi nhiều hơn rồi.
Nếu không thì gặp chuyện gì cô cũng chẳng biết phải làm Sao.
Bạch Hạ bắt đầu trượt tuyết, cô trượt rất chậm.
Khó khăn lắm cô mới làm quen được, nhưng lại gặp phải đoạn đường dốc.
Cô hoảng hốt thốt lên: “Hình Nhất Phàm cứu mạng! Nhanh quá… em sợ lắm.”
Hình Nhất Phàm luôn quan sát cô từ phía sau, vừa thấy cô kêu cứu anh liền nhanh chóng trượt mấy chục mét tới phía trước.
Bạch Hạ ngắng đầu lên, tháy Hình Nhát Phàm đang ở phía trước, cô liền giang hai tay ra sà vào lòng anh.
Hình Nhất Phàm cũng ôm chắc cô lại rồi khẽ đánh người..