“Không ăn…”
Thời Vũ Kha rít gào ở trong phòng: “Nếu Dự Khải có bất trắc gì, thì tôi phải đi theo anh ấy, còn bổ cái gì mà bổ? Bà dùng để bồi bổ cho bà già như bà đi, sau này nếu Dự Khải không thể hầu hạ chăm sóc bà, thì bà còn một người con trai khác, tôi thì không còn gì cả, hu hu hu…”
…
Đến nửa đêm Thịnh Hải mới trở về, ông ta cũng bôn ba vì chuyện của Thịnh Dự Khải, Bách Tuyết nói Thời Vũ Kha đã trở lại, sau đó kể cho ông ta nghe biểu hiện lúc về của cô ta.
Thịnh Hải nói: “Hẳn là cô ta nói thật, đúng là bên ngoài có một thế lực nào đó giúp đỡ Dự Khải.
Hai vợ chồng nhà này đều tin tưởng không nghi ngờ, hơn nữa ấn tượng về Thời Vũ Kha cũng thay đổi không ít.
Sáng sớm hôm sau.
Thời Vũ Kha không ngủ nướng theo thói quen, mà dậy sớm ngồi ở phòng khách gọi điện thoại: “Chú Vương nhất định phải giúp đỡ đó… Không thành vấn đề, không thành vấn đề…”
“Đúng vậy, cháu muốn bán căn biệt thự kia, bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề, dù sao càng nhanh càng tốt, cháu cần dùng tiền gấp lắm!”
Nội dung cô ta gọi điện thoại tất cả đều bị người làm truyền vào tai Bách Tuyết không thiếu một chữ.
Bách Tuyết nhìn Thịnh Hải nói: “Chồng à, có phải lúc trước chúng ta đã trách oan Vũ Kha rồi không?”
Thịnh Hải liếc mắt ngó bà ta, sửa đúng: “Không phải chúng ta, chỉ có bà.
”
Thời gian Thời Vũ Kha gả đến nhà họ Thịnh không lâu, nhưng hai mẹ chồng nàng dâu đấu đến mức trong nhà chướng khí mù mịt không có một khắc yên ả, tuy rằng Thịnh Hải không tham dự, nhưng cũng đã sớm thấy phiền.
Chủ yếu vẫn là Bách Tuyết gây chuyện khắp nơi, muốn tỏ uy mẹ chồng!
Bây giờ trong nhà gặp chuyện, con dâu không chỉ không né tránh mà còn bán trang sức của mình để cứu con trai, hai người đều thấy hơi cảm động.
Sau bữa ăn sáng, Bách Tuyết chủ động nói với Thời Vũ Kha: “Vũ Kha, tìm quan hệ không thể sợ tốn tiền, không đủ tiền phải nói với mẹ, mẹ có.
”
Thời Vũ Kha mừng thầm trong lòng, cách mà em gái cho cô ta đã hiệu quả, nhưng đây mới chỉ là bắt đầu, chỉ cần có mở đầu thì sau này tiền của nhà họ Thịnh sẽ cuồn cuộn không ngừng biến thành của cô ta!