Nhiều nhất là cuộc gọi nhỡ của Vân Triết Hạo, anh gọi lại, giọng nói nôn nóng của Vân Triết Hạo lập tức vang lên: “Thịnh Hàn Ngọc anh đang làm gì vậy? Có phải cả đời chưa thấy phụ nữ hay không, anh có biết Thịnh Dự Khải được thả ra rồi hay không? Cái gì cũng mặc kệ, cái gì cũng không hỏi, đến chúng tôi tìm anh cũng không tìm thấy… Anh nhanh chóng đi một chuyến đến Cục Cảnh Sát, nếu anh không khiếu nại thì anh ta sẽ chẳng bị làm sao cả…”
Vân Triết Hạo trước giờ luôn tốt tính, nhưng lần này đã bị chọc tức tới hét lên.
“Được, tôi đã biết, từ hôm nay trở đi anh chỉ cần quản việc ở công ty, chuyện của Thịnh Dự Khải đừng xen vào.
” Thịnh Hàn Ngọc thong thả ung dung.
“… Đừng xen vào? Thịnh Hàn Ngọc, anh không sao chứ?”
“Không sao, cứ làm theo lời tôi đi.
”
Anh nói xong tắt di động, tuy rằng vẫn còn chưa đã thèm, nhưng không thể tiếp tục.
Không dừng thì một lát nữa tên Vân Triết Hạo kia sẽ đuổi đến nhà, lần này quản gia nhất định sẽ không ngăn được anh ta.
Lúc Vân Triết Hạo đến, nước trà đã pha xong, không quá nóng trùng hợp có thể uống được ngay.
Thịnh Hàn Ngọc đưa cho anh ta một ly: “Nếm thử hồng trà Kim Tuấn Mi mới của tôi đi, nếu thích thì khi về cho anh nửa cân, tên nhãi anh đừng có mà không biết đủ, tôi có chưa đến một cân đâu.
”
Nước trà đã uống, lá trà cũng gói về, nhưng cũng không thể quên mục đích đến đây.
“Rốt cuộc anh đang làm trò quỷ gì đó? Nhanh nói cho tôi đi, nếu không tôi sẽ ăn vạ ở đây không đi.
” Tuy rằng Vân Triết Hạo nói như vậy, nhưng vẫn nhét gói trà kia vào trong cặp.
Lá trà của Thịnh Hàn Ngọc đều là thứ tốt, không thể lãng phí.
Thịnh Hàn Ngọc nhỏ giọng nói với Vân Triết Hạo… Vẻ mặt Vân Triết Hạo càng lúc càng sáng láng, chờ khi đi ra biệt thự Thịnh Hàn, nụ cười sáng lạn trên mặt còn tươi hơn cả ngày anh ta kết hôn!
…
Biệt thự nhà họ Thịnh.
Bách Tuyết ở nhà nhận được điện thoại do Thời Vũ Kha gọi về, vốn khuôn mặt luôn vui tươi rạng rỡ lập tức trở nên nôn nóng: