Tưởng Hân Vy nhìn đáy mắt đầy ý cười của anh vô cùng quen thuộc, Hạng Kình Hạo trước kia mỗi lần trêu đùa cô đều chính là như vậy.
Tưởng Hân Vy kinh hỉ nhìn anh: “Anh nhớ ra rồi?”
Hạng Kình Hạo lắc đầu: “Anh đoán.”
Niềm vui trong lòng cô liền bị dập tắt, cô tò mò hỏi: “Vậy cô gái vừa rồi thực sự không phải bạn gái anh?”
Nội tâm Hạng Kình Hạo căng thẳng, anh phủ nhận: “Đương nhiên không phải, anh mắt trí nhớ, anh sẽ nghĩ cách biết rõ ràng.”
Nói xong Hạng Kình Hạo có chút bá đạo ra lệnh: “Trước khi anh biết rõ quan hệ của chúng ta, em ở lại đây đi.”
Tưởng Hân Vy nghe câu này trong lòng không hiểu sao lại thấy ngọt ngào, cô có một loại dự cảm Hạng Kình Hạo tuy mắt trí nhớ, nhưng giữa họ có một loại ràng buộc vô hình.
“Được! Chỉ cần anh không đuổi em đi, em đồng ý ở lại.”
Tưởng Hân Vy gật gật đầu, cô cũng không muốn buông tay như vậy.
“Em xinh đẹp như vậy, sao anh lại đuổi em chứ?” Ánh mắt Hạng Kình Hại thâm sâu khóa chặt gương mặt cô.
Tưởng Hân Vy có chút xấu hổ trốn tránh ánh mắt anh, thầm nghĩ Hạng Kình Hại dù mắt trí nhớ như tính tình kia vẫn không hề thay đồi.
“Tưởng Hân Vy! Hân Vy…” Hạng Kình Hạo nhớ kỹ tên cô: “Tên không tệ.”
Trong lòng Tưởng Hân Vy rung động, trước khi anh mắt trí nhớ cũng đã nói câu này.
“Chúng ta quen biết nhau như thế nào? Nói anh nghe một chút?”
Hạng Kình Hạo cực kì có hứng thú ngồi bên mép giường, anh muốn biết chuyện cũ của mình và cô hơn là với MỊị Lạp.
*Chúng ta là ở hôn lễ của anh họ em gặp nhau, anh lúc đó là phù rễ, em là phù dâu.
Đó là lần đầu chúng ta gặp mặt.”
Tưởng Hân Vy nghĩ đến tình cảnh lần đầu gặp mặt đó, hiện tại ngẫm lại cảm tháy nhát định đó là duyên phận.
*Ở hôn lễ có phát sinh chuyện gì thú vị không?” Trong ánh mắt Hạng Kình Hạo nồng đậm hứng thú.
“Anh lúc đó mệt mỏi liền vào một gian phòng nghỉ ngơi.
Em lúc ấy đi tìm lễ phục cho cô của em thì thấy anh ngủ ở đó.” Tưởng Hân Vy có chút xấu hổ: “Em vốn muốn đổi cho anh một cái gối khác, không cẩn thận trượt chân… Hôn anh một cái.”
Tưởng Hân Vy cụp mắt xuống, cảm thấy ánh mắt đang nhìn cô đang vô cùng bức người.
“Hôn lên mặt? Hay lên môi anh?” Hạng Kình Hạo lại vô cùng tò mò chỉ tiết này.
“Là mặt!” Tưởng Hân Vy ngắng đầu nói.
Hạng Kình Hạo có chút mất mác, vì sao không phải là hôn môi?
“Sau đó thì sao? Anh làm gì với em?”
“Anh nói em khi dễ anh! Em giải thích thế nào anh cũng không tin, lúc ăn cơm anh nhận được một cuộc điện thoại liền vội vã rời đi.”
“Rồi đi?”
“Hình như trong nhà anh có việc gấp, anh ngay cả chào hỏi anh họ em cũng không kịp đã đi rồi.
Sau đó anh nói bởi vì ông cụ của anh sinh bệnh, nên anh mới rời đi.”
Tưởng Hân Vy ngẳng đầu, nhìn người trước mặt rõ ràng vô cùng quen thuộc lại có chút xa lạ, cô có chút bát đắc dĩ.
Hạng Kình Hạo tin tưởng những gì cô nói, so với lời của Mị Lạp, lời nói của cô mỗi chữ đều khiến anh tin tưởng.
“Sau đó thì sao? Anh như vậy rời đi, chúng ta lưu lại cách liên lạc của nhau không?” Hạng Kình Hạo tò mò truy hỏi.
“Không có! Không lưu lại phương thức liên lạc nào cả.
Anh rời đi rất vội vàng.”
Hạng Kình Hạo lập tức ảo não, anh lúc đó vậy mà không có hỏi phương thức liên lạc của cô sao?
“Sau đó, em chủ động tìm anh sao?” Hạng Kình Hạo cười hỏi..