Người giúp việc nhìn thấy cô ta liền hoảng hốt đi tới chào hỏi: “Mị Lạp tiểu thư, cô tới rồi.”
“Anh Kình Hạo đâu rồi?” Mị Lạp thẳng thừng hỏi.
“Thiếu gia đang… đang ăn sáng!”
Mị Lạp liếc nhìn vào phòng ăn: “Anh ấy ăn sáng ở đâu?”
“Ở… trong hoa viên.
Mị Lạp tiểu thư, có chuyện gì không?”
“Tôi tới tìm anh Kình Hạo thì sao, không cần nói cho cô chứ!” Từ trước tới nay Mị Lạp luôn coi thường người giúp việc.
Trong mắt cô ta, người giúp việc không có tư cách nói chuyện với cô ta.
Từ nhỏ Mị Lạp đã thường xuyên cùng ba tới đây làm khách, hết sức quen thuộc với trang viên Hạng gia.
Cô ta õng ẹo đi về phía hoa viên.
Nhìn thấy trong phòng ăn ở hoa viên không chỉ có Hạng Kình Hạo mà còn có cả cô gái chướng mắt kia, sắc mặt Mị Lạp thoáng sằm xuống.
Cô ta thân mật gọi: “Anh Kình Hạo, anh ở đây sao!”
Hạng Kình hạo nhướn mày, anh đã hỏi rõ mối quan hệ giữa anh và cô ta qua mẹ rồi.
Tưởng Hân Vy nhìn thấy Mị Lạp, không còn đau khổ như tối hôm qua nữa.
Cô biết Mị Lạp chỉ là bạn từ nhỏ của Hạng Kình Hạo, anh không hề có tình cảm nam nữ với cô ta.
“Mi Lạp, cô tới rồi.” Ánh mắt của Hạng Kình Hạo có chút lạnh nhạt.
Mị Lạp thấy ánh mắt đó, trong lòng không khỏi căng thẳng.
Chẳng lẽ anh Kình Hạo đã nhớ lại mọi chuyện rồi sao?
“Anh Kình Hạo, em có thứ này muốn tặng cho anh.” Mị Lạp nói rồi, lấy ra một cuốn album ảnh.
Đó là những tắm hình chứng minh cô và Hạng Kình Hạo lớn lên cùng nhau.
Hơn nữa còn có hình cô ta thân mật ôm Hạng Kình Hạo chụp ở rất nhiều buổi tiệc.
Những tắm hình này đều do bạn của cô ta chụp lại, cô ta luôn giữ tới tận bây giờ.
Mị Lạp không hề để ý tới Tưởng Hân Vy, cô ta đưa album ảnh cho Hạng Kình Hạo: “Đây là những hồi ức quý giá nhất của chúng ta, anh phải xem kỹ đầy nhé!”
Hạng Kình Hạo cầm lấy album, gật đầu: “Được, tôi sẽ xem.”
“Xem ngay bây giờ đi!” Mị Lạp nói rồi, ngồi xuống vẫy tay nói với người giúp việc: “Chuẩn bị cho tôi một phần bữa sáng!”
Sau đó, cô ta lườm Tưởng Hân Vy đầy địch ý: “Sao cô vẫn còn ở đây thế? Tối hôm qua cô có ý giả vờ ngã rồi ngất xỉu, là để ở lại đây đúng không?”
Mị Lạp không hề biết rằng, sau một đêm, Tưởng Hân Vy đã trở thành người quan trọng nhất trong lòng Hạng Kình Hạo.
“Mị Lạp tiểu thư, xin chào, tôi tên là Tưởng Hân Vy.”
Tưởng Hân Vy không muốn đắc tội người khác.
Ánh mắt Mị Lạp rất khó chịu: “Tôi chẳng muốn biết cô là ai cả.
Anh Kình Hạo mất trí nhớ, nếu cô muốn nhân cơ hội này lấy lòng anh ấy, tôi khuyên cô đừng nên vọng tưởng thì hơn.”
“Mị Lạp, cô nói gì với bạn gái của tôi vậy?” Hạng Kình Hạo trầm giọng nói, có ý cảnh cáo.
Mị Lạp lập tức trọn mắt nhìn Hạng Kình Hạo, sau đó nhìn chằm chằm Tưởng Hân Vy, oan ức nói: “Anh Kình Hạo, có phải anh nhớ nhằm không vậy, em mới là bạn gái của anh mài”
“Mị Lạp, tôi biết chúng ta lớn lên cùng nhau từ nhỏ.
Nhưng tôi tin là cô biết từ trước tới giờ tôi chỉ coi cô là em gái mà thôi.” Hạng Kình Hạo bình tĩnh giải thích.
Mị Lạp nhân lúc anh mắt trí nhớ, muốn đảo trắng thay đen.
Ánh mắt Mị Lạp thoáng đau khổ, cô ta cắn răng, đau lòng hỏi: “Nhưng chúng ta đã phát sinh quan hệ rồi, anh nói thế nào đây?”
Câu nói này khiến Tưởng Hân Vy đang cầm ly uống sữa mà run cả tay.
Ly sữa cô đang cầm rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Đầu óc Tưởng Hân Vy trống rỗng, tiếng ly vỡ kéo cô về thực tại.
Tưởng Hân Vy hoảng hót nói: “Xin lỗi.”
Sắc mặt anh trở nên bối rối.
Hạng Kình Hạo lập tức bước tới chỗ Tưởng Hân Vy, kéo cô đứng dậy, tránh để mảnh ly làm cô bị thương, rồi gọi người giúp việc tới quét dọn.
Mị Lạp thấy câu nói này có uy lực lớn, liền bĩu môi ra vẻ đáng yêu khóc thành tiếng: “Anh Kình Hạo, anh đã quên hết những chuyện này rồi sao? Tối hôm đó em hơi say, nhưng… nhưng em cam tâm tình nguyện…”
“Mị Lạp, được rồi.” Hạng Kình Hạo trằm giọng quat một tiếng, vẻ mặt sa sầm đi mấy phần.
Mặc dù anh mắt trí nhớ nhưng anh biết anh sẽ không làm xằng bậy với cô gái mà anh không có hứng thú.
Nhưng Tưởng Hân Vy thì khác.
Vốn dĩ cô đã không hiểu Hạng Kình Hạo nhiều, đột nhiên Mị Lạp lại khóc lớn như Vậy, như thể chuyện này là thật vậy.
Trong lòng cô quả thực rối bời.
Mặc dù suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu cô là không để ý, nhưng dù sao cô cũng không thể không sửng sốt..