Nghê Sơ Tuyết nhìn thấy một cánh cửa xa hoa.
Cô gõ cửa, không có ai trả lời.
Không thể làm gì khác, Nghê Sơ Tuyết đành mở cửa ra.
Là một đại sảnh sang trọng, yên tĩnh không một bóng người.
Nghê Sơ Tuyết sơ ý lạc vào đây, ngơ ngác như một con thỏ trắng.
Cô nhìn đông nhìn tây, lại bị những bức tranh sặc sỡ trên tường thu hút.
Cô liền quên mắt mình đang lạc đường mà nhìn ngắm bức tranh sơn thủy lớn này, bên cạnh có viết tiếng Trung.
Nghê Sơ Tuyết oa một tiếng, rất ngưỡng mộ.
Trên cầu thang, người đàn ông vừa thay đồ đang xuống lầu kinh ngạc nhìn cô gái xa lạ xông vào chỗ ở của mình.
Anh không làm cô giật mình cũng không làm phiền cô, đút tay vào túi, tò mò quan sát.
Đứng trước bức tranh sơn thủy, Nghê Sơ Tuyết khi thì kề sát vào, khi thì bước ra xa mà ngắm.
Cô không biết mình vừa đi vào nhà riêng của người khác mà vẫn tiếp tục ngắm tranh, muốn xem toàn cảnh bức tranh.
Cô lùi lại, đột nhiên đụng phải cái bàn rồi vấp một cái.
“AI” Nghê Sơ Tuyết hoảng hốt kêu lên, ngã ngồi ra phía sau như một đứa trẻ ngây thơ.
Người đàn ông kia muốn nhắc nhở cô thì đã không kịp rồi, chỉ có thể trơ mắt chứng kiến cô ngã xuống.
Anh tao nhã bước xuống.
“Cô là ai?” Giọng nói trầm thấp vang lên.
Nghê Sơ Tuyết đứng dậy, sợ hãi quay đầu lại nhìn.
Một người đàn ông cao lớn đi về phía cô.
Người này có phong thái nghiêm nghị, khuôn mặt điển trai, khí chất điềm tĩnh, nổi bật hơn hẳn người bình thường.
“Xin lỗi, tôi không có tình quấy rầy, tôi đi lạc.” Nghê Sơ Tuyết luống cuống giải thích.
Hạng Bạc Hàn nhìn cô gái mặc váy kia, không giống người giúp việc.
Anh quanh năm kinh doanh ở bên ngoài nên cũng không nhớ hết người giúp việc ở nhà, trong nhà thi thoảng lại có người giúp việc mới.
Nhưng cô bé này không ăn mặc giống người giúp việc.
Nghe nói hôm nay anh cả mời khách, hẳn là khách mời đi.
“Cô tên là gì?”
“Tôi tên là Nghê Sơ Tuyết, ba mẹ tôi đang ở phòng khách.” Nghê Sơ Tuyết tròn mắt, tò mò nhìn người đàn ông đẹp trai này.
Trong đầu thầm nghĩ, có người đàn ông Á Đông nào lại đẹp trai như vậy sao?
Cô sống ở đây, tiếp xúc với không ít người châu Á nhưng chưa từng gặp ai đẹp trai như vậy cả.
Ánh mắt Hạng Bạc Hàn thâm sâu, đụng phải ánh mắt trong trẻo của cô.
Trái tim anh đột nhiên rung lên, máy năm nay lăn lộn trong giới kinh doanh, hiếm khi anh nhìn thấy người có ánh mắt trong sáng như vậy.
Cô bé này giống như một thiên sứ đi lạc, có chút mơ màng, lại có chút ngây ngô, thậm chí khi nhìn anh còn có chút sợ hãi.
“Tôi đưa cô về.” Hạng Bạc Hàn nói, sau đó cầm lấy âu phục trên sô pha rồi đi trước.
“Cảm ơn.” Nghê Sơ Tuyết đuổi theo phía sau.
Nghê Sơ Tuyết khách khí đi theo Hạng Bạc Hàn.
Nhìn bóng lưng thẳng tắp kiên định của anh, cô không khỏi tò mò, bắt đầu nghĩ ngợi.
Dựa vào hiểu biết của cô về gia đình này, Hạng gia chỉ có một cậu con trai độc nhất là thiếu gia Hạng Kình Hạo mà chị cô thích.
Nhất định người đàn ông này không phải thiếu gia Hạng Kình Hạo rồi! Người này có vẻ trưởng thành hơn, cũng không giống người ngang tuổi thiếu gia Hạng Kình Hạo, vậy thì là ai đây?
Nghê Sơ Tuyết nghĩ đi nghĩ lại, không biết người đàn ông kia lại dừng bước.
Nghê Sơ Tuyết cứ thế đi về phía trước rồi đụng phải người ta.
Ói! Cô giật mình muốn đứng lại nhưng đã không kịp rồi, cứ thế đâm sầm vào lưng người ta.
“Xin lỗi, xin lỗi…” Nghê Sơ Tuyết sợ sệt lùi lại phía sau mấy bước, tròn mắt hoảng hót xin lỗi.
“Không sao.” Hạng Bạc Hàn trả lời, sau đó anh lại nhìn lên cành cây cách mặt đất hai mét.
Trên đó có một tổ chim, một con chim non mới chào đời không lâu không biết làm sao mà bò ra ngoài được, đang treo ở đó, có thể rơi xuống bắt cứ lúc nào.
Nghê Sơ Tuyết nhìn theo, cũng nhìn thấy con chim non đang sót sắng kêu liên hồi.
Cô lo lắng nheo mắt lại: “Ôi! Nó sẽ rơi xuống mắt.”
Nói rồi, Nghê Sơ Tuyết lập tức bước tới gần.
Cô nhìn xung quanh, thấy có một khe hở giữa những cái cây có thể tới chỗ con chim non kia.
“Cô định làm gì?” Hạng Bạc Hàn hỏi..