Đầu óc cô trống rỗng vài giây.
Cô có bao giờ nghĩ như thế? Thật sự cô rất biết ơn vì Hạng Bạc Hàn giúp mình, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ tới điều đó.
Hơn nữa, cô tự biết mình, không dám hi vọng với phúc phận xa xôi thế.
Mị Lạp qua đây nhắc nhở cô, thấy cô đỏ cả mặt, thì khoanh tay đi vòng quanh cô, đánh giá cô: “Cô cũng chẳng xem bản thân ra sao, lại còn mơ mộng Hạng Bạc Hàn sẽ xem trọng cô, đừng có khiến nhà mình mắt mặt, nếu không sẽ biết tay tôi.”
Nghê Sơ Tuyết cúi mắt, đối diện với sự nhắc nhở và trách cứ của Mị Lạp, cô rất oan ức.
“Em biết, em sẽ không gây phiền cho ba mẹ.” Nghê Sơ Tuyết bảo đảm.
“Còn nữa, nếu như tìm ra ba mẹ đẻ của mình thì cô đi đi.
Trong nhà này, tôi cũng không thích gì cô.”
Từ nhỏ tới lớn Nghê Sơ Tuyết đã thấy Mị Lạp không ưa mình, cô gật đầu, đáp: “Vâng.”
Mị Lạp dạy dỗ xong, lại thấy không đủ mà nói thêm: “Cách xa Hạng Bạc Hàn ra, nếu để tôi thấy cô quyến rũ anh ta nữa thì…”
Nói xong, Mị Lạp đẩy cửa rời đi, để lại Nghê Sơ Tuyết đỏ mặt, rất khó chịu.
Hạng gia.
Tưởng Hân Vy ngồi phác thảo tranh trước bàn làm việc.
Dạo này linh cảm của cô không tệ, chuyện của Mị Lạp cô đã đặt xuống rồi.
Chỉ còn chờ Hạng Kình Hạo vạch trần cô ta, có điều đêm nay Mị Lạp vẫn khiến cô bận tâm.
Vì vậy giờ vẽ tranh giải sau.
Tưởng Hân Vy dạo này cũng nhận được mail của Tưởng San, sắp đến kì triển lãm mùa thu, cô của cô mong được thấy tác phẩm của cô.
Hơn nữa triển lãm ở trong nước, thân là người trong nước, phải làm tổ quốc vẻ vang.
Tưởng Hân Vy dù bị tình cảm dằn vặt, nhưng trong sự nghiệp cô vẫn có đây tự tin.
Lúc này, ở trong căn phòng trang nhã gần hằm rượu, hai chú cháu còn đang uống rượu tán gẫu.
Hôm nay, Hạng Kình Hạo rất buồn bực, vì vậy Hạng Bạc Hàn giải sầu cùng, tâm tình cũng đỡ hơn.
“Chú nhỏ, chuyện Mi Lạp, ngày mai, chú giúp cháu, cháu không thể để ảnh hưởng Sơ Tuyết.”
“Yên tâm đi.
Chuyện này chú sẽ làm chứng cho cháu, vừa hay hôm đó chú cũng có mặt.” Trong lòng Hạng Bạc Hàn cũng không đành để Sơ Tuyết liên lụy.
Hai chú cháu uống tới muộn mới thôi, Hạng Kình Hạo quay lại phòng ngủ, thấy phòng khách bên cạnh còn ánh đèn.
Anh ngắn ra, lẽ nào cô còn thức?
Lúc này đã là gần sáng rồi, Hạng Kình Hạo đi tới cửa, đưa tay muốn gõ cửa.
lại do dự một lát, cuối cùng không phiền cô.
Sáng sớm.
Hạng Kình Hạo đi ăn sáng với Tưởng Hân Vy.
Anh để Tưởng Hân Vy lại trong biệt thự, anh ra ngoài một chuyên, chờ anh về ăn trưa.
Bây giờ cô cũng bận làm việc, biết là anh muốn đi tìm Mị Lạp, đương nhiên cô yên tâm chờ anh về.
Mị Lạp đang ăn điểm tâm trong nahf, điện thoại cô ta vang lên.
Cô ta cầm điện thoại lên xem, lập tức vui vẻ hét lên: “Là anh Kình Hạo, anh ấy gọi cho mình, muốn hẹn mình ăn cơm sao?”
Vừa nói Mị Lạp vừa cầm điện thoại chạy ra hoa viên để nghe.
Cô ta không che dấu được sự vui vẻ: “Alo, anh Kình Hạo, anh tìm em à?”
“Lát rảnh không? Ra ngoài gặp.” Giọng trầm tháp của Kình Hạo vang lên.
“Có chứ.
Lúc nào cũng rảnh, gặp ở đâu vậy?” Mị Lạp không che dấu được kích động, xem ra màn diễn tối qua của cô ta thành công rồi.
Hạng Kình Hạo có phải vì gặp áp lực của trưởng bối mà qua lại với cô ta rồi?
“Quán cafe ở trung tâm, tôi gửi địa chỉ cho cô, lát tới đây.”
Hạng Kình Hạo nói xong, tắt máy.
Mị Lạp nghe xong thì an tâm.
Đầu tiên là uống cafe sau đó là ăn cơm trưa lãng mạn.
Cô ta thấy địa chỉ, lại xem thời gian, cô ta phải trang điểm thật cẩn thận.
“Ba mẹ, anh Kình Hạo hẹn con đi uống cafe, buổi trưa con không ăn cơm nhà.” Mị Lạp nói xong, không ăn sáng, đi trang điểm luôn..