Hạng Kình Hạo ôm cô đặt lên sofa, lúc đặt xuống, vì Tưởng Hân Vy ôm lấy cổ của anh làm cho anh không thể không tiếp xúc gần với cô, hai khuôn mặt rất gần nhau.
Tưởng Hân Vy cũng không thật sự chìm vào giấc ngủ, cô mở mắt, trước mắt là đôi môi khiêu gợi của nam nhân kia, cộng với độ cong tuyệt đẹp của chiếc cằm… Cô không nhịn nổi nuốt một ngụm nước bọt, cô nhìn lên phía trên, đụng phải ánh mắt thâm sâu mê hoặc của nam nhân ấy.
Bầu không khí yên ắng, dường như nghe rõ từng hơi thở.
Là hương vị tình yêu, yêu nhau, và còn có, mê hoặc nhau… Hạng Kình Hạo không nỡ, cũng không muốn buông cô ra, nội tâm anh đã sớm không nhịn được nữa, có phần kích động.
Hôn, tự nhiên buông xuống.
€ó chút khó buông bỏ, nhưng Tưởng Hân Vy lại làm động tác từ chối bên dưới, nam nhân chợt bừng tỉnh, buông cô ra, chống tay nhìn cô gái đang mặt đỏ tía tai, hơi thở gấp gáp.
Nếu còn không dừng lại, trận hỏa hoạn này khó mà dập lửa.
*Đi tắm rồi ngủ sớm đi!”
Giọng Hạng Kình Hạo khàn khàn nói.
Tưởng Hân Vy ngồi dậy, có chút không dám nhìn anh: “Anh cũng vậy, ngủ ngon!”
Tưởng Hân Vy nói xong, liền tự giác đi đến phòng khách, Hạng Kình Hạo ngồi trên sofa, dưới ánh đèn pha lê, nhan sắc anh tuần tú như chạm ngọc, cũng lộ chút nam sắc phong tình.
Anh nhìn về phía phòng khách, đáy mắt lộ ra tia ấm áp, mà một loại mãn nguyện.
Tưởng Hân Vy dựa vào cửa, khuôn mặt hồng hào tươi tắn, lúc này trong đầu cô vẫn còn cảm giác lúc trước, cảm giác lạ lùng vừa nguy hiểm vừa ngọt nào, hắp dẫn cô, làm cô từng bước đắm chìm.
Nhưng tình yêu không phải thứ gấp gáp liền có được, ngược lại phải như gần như xa mới thể hiện được sự ngọt ngào và chờ mong.
Tưởng Hân Vy tắm xong, cô thật sự quá buồn ngủ rồi, cô năm lên giường, trở người một cái, gôi lên tay của chính mình rồi ngủ thiếp đi.
Chỉ là cô không biết có ai đó phòng bên cạnh, lại vì chuyện vừa nãy mà cần phải tắm nước lạnh, còn mát ngủ đến nửa đêm mới chìm vào giấc mộng.
Dù là chịu dày vò như vậy, nhưng Hạng Kình Hạo vẫn cam tâm tình nguyện.
Nước D.
Chớp mắt ngày xuất phát đã càng ngày càng gần, Nghê Sơ Tuyết vẫn luôn đợi ngày này, cô đang đợi điện thoại của Hạng Bạc Hàn.
Rất nhanh cô liền đợi được rồi, bởi vì Hạng Bạc Hàn phải bay trước ngày xuất phát một ngày.
Nghê Sơ Tuyết nằm trong nhà đợi, hai ngày nay, cô đều cảm thấy tâm trạng bắt an, làm chuyện gì cũng không tập.
trung, lúc nào cũng nhìn vào điện thoại.
Chiều nay, cô đang chơi cùng mèo của mình trên ban công, điện thoại cô đặt bên cạnh bỗng kêu lên, cô vì nghe điện thoại mà không cẩn thận buông cây gậy chọc mèo xuống, từ ban công 2m rơi xuống, mèo bên cạnh cô cũng nhảy xuống theo.
“Ah… Mễ Kỳ…” Nghê Sơ Tuyết nhìn thấy mèo nhảy xuống, bắt lấy điện thoại rồi vội vàng xuống lầu.
“Alo!”
Nghê Sơ Tuyết vừa nghe điện thoại vừa phóng như bay xuống lầu, hơi thở gấp gáp.
“Alo! Tôi là Hạng Bạc Hàn.”
Giọng nói nam tính trầm ổn vang lên.
Nghê Sơ Tuyết vừa vui mừng vì điện thoại đến rồi, vừa thở gấp gáp chạy đến hoa viên.
“Chào chú Hạng…”
“Em đang chạy bộ à?”
“Không không, mèo của em nhảy từ tầng 2 xuống rồi, em phải xem xem nó có bị thương gì không?”
Nghê Sơ Tuyết nói xong liền vòng qua hoa viên, cô thấy mèo nhỏ đang nằm trên bãi cỏ nô đùa, như chưa từng có chuyện gì xảy ra..