Cô nhi viện Happy Home, trải qua hơn hai mươi năm cải tạo và xây dựng lại, đã trở thành nơi nhân văn và ấm áp hơn so với sự thô sơ ban đầu.
Hon nữa ở đây, vẫn là nơi nhận trẻ mồ côi và những đứa trẻ bị bỏ rơi, địa điểm có chút thay đồi.
Nghê Sơ Tuyết trung chuyển xe bus vài lần, cô không quen thuộc đường phó, trải qua khoảng hai tiếng đồng, cuối cùng cô mới đứng ở cửa lớn cô nhi viện Happy Home.
Nghê Sơ Tuyết đứng ở cửa, ngắng đầu lên thất thần một lúc, cô đi tới phòng an ninh đơn sơ bên cạnh hỏi.
“Tìm người à! Cô có thể đi tìm viện trưởng xem xem.”
Bảo vệ đồng ý cho cô vào.
Nghê Sơ Tuyết nói tiếng cảm ơn, cô vừa nhìn khung cảnh xung quanh vừa đi về phía phòng khách, từ trong sân bên cạnh, cô nhìn thấy một vài đứa trẻ đang chơi ở đó, một người phụ nữ trung niên đang trông coi việc thay đồ của những đứa trẻ, chúng có vẻ còi cọc hơn so với những đứa trẻ bình thường, nhưng nụ cười trên khuôn mặt chúng lại rất hạnh phúc.
Nghê Sơ Tuyết vừa bước vào trong phòng khách, một nhân viên nhìn thấy cô không quen liền bước lên hỏi: “Tiểu thư, cô có chuyện gì sao?”
Nghê Sơ Tuyết vội vàng nói: “Chào dì ạ, cháu đến đây tìm viện trưởng, xin hỏi bà ấy bây giờ đang ở đâu?”
Người nhân viên này thấy khẩu âm nói tiếng trung của cô rất lớn, bà ta hiều kỳ hỏi: “Cháu là người nước ngoài nhỉ?”
“Cháu…cháu là đứa trẻ được nhận nuôi ra nước ngoài hai mươi năm trước ở đây, cháu muốn tìm ba mẹ ruột của mình.”
Nghê Sơ Tuyết thành thật lên tiếng.
Người nhân viên cũng không lấy làm lạ gì với loại chuyện như này, dù sao những đứa trẻ được nhận nuôi ra nước ngoài từ cô nhi viện cũng sẽ về nước tìm người thân, đứa trẻ như vậy cũng rất đáng thương.
Sinh ra ở đây nhưng lớn lên ở nước ngoài, lại vì tình thân mà vượt trăm ngàn cây số quay về tìm người nhà.
“Văn phòng của viện trưởng ở trong cùng, cháu đi tìm bà ấy đi!” Người nhân viên này ấm áp thêm vài phần.
“Cháu cảm ơn.” Nghê Sơ Tuyết kích động gật đầu, hướng về phía văn phòng cuối cùng sau hành lang.
Viện trưởng là một người phụ nữ ngoài năm mươi tuổi, sắc mặt nhìn trông già dặn, trong mái tóc đen đã có vài sợi tóc bạc, rõ ràng là bà đã vì cô nhi viện này mà lao tâm quá độ, nhưng khuôn mặt bà hiền từ, tràn đầy sự yêu thương.
Nghê Sơ Tuyết gõ cửa phòng bước vào: “Chào Lý viện trưởng, con có chuyện muốn tìm mẹ.”
Viện trưởng đẩy đẩy chiếc kính viễn thị, nhìn cô gái xinh đẹp lại vừa có khí chất này, vừa nhìn là biết đứa trẻ có gia giáo tốt.
“Cô gái, cô tìm tôi có việc gì sao?” Viện trưởng hiếu kỳ hỏi.
Nghê Sơ Tuyết lấy hợp đồng làm thủ tục nhận nuôi của mình trong ba lô ra đưa cho bà: “Con tên là Nghê Sơ Tuyết, con là đứa trẻ được nhận nuôi ra nước ngoài từ Happy Home hai mươi năm trước, con muốn quay về tìm ba mẹ ruột của mình.”
Viện trưởng có chút kinh ngạc nhìn cô, nhận lấy tài liệu cô đưa nghiêm túc xem, bà đã ở đây hơn ba mươi năm, cũng trải qua rất nhiều việc đứa trẻ được nhận nuôi và được gửi nuôi, bà xem xong tài liệu, ngẳng đầu lên nhìn cô gái xinh đẹp này, có chút không dám tin đây là đứa trẻ đau ốm được nhận nuôi năm đó nay đã lớn như vậy rồi.
Hóc mắt bà lập tức ửng đỏ, thậm chí muốn đứng dậy ôm cô gái này, bởi vì người ký tên lên hợp đồng này chính là bà.
Bà kích động đứng dậy, đánh giá Nghê Sơ Tuyết từ trên xuống dưới: “Đã lớn như vậy rồi! Hai mươi năm rồi, giờ đã là hai mươi tuổi rồi.”
“Viện trưởng, mẹ nhận ra con sao?” Nghê Sơ Tuyết kinh ngạc hỏi.
“Người ký tên Lý Ngọc Mai bên trên là mẹ, mẹ chính là người năm đó giúp con làm thủ tục nhận nuôi!”
Lý Ngọc Mau đối với lần làm thủ tục năm đó hiển nhiên có ấn tượng cực kỳ sâu sắc.
Bởi vì năm đó Nghê Sơ Tuyết mắc một căn bệnh hiếm thấy khó chữa, ngay cả bác sĩ trong nước cũng bất lực, thậm chí thuốc men còn đắt đỏ, có một cặp vợ chồng người nước ngoài đã đến nhận nuôi một bé gái, bọn họ không nói hai lời liền làm thủ tục nhận nuôi, hơn nữa còn bảo đảm sẽ toàn lực chữa trị cho con bé..