*Nghê Sơ Tuyết, tên thật hay! Cũng chỉ có cái tên đẹp mới xứng với người đẹp như vậy!”
Nghê Sơ Tuyết khế trừng mắt, mà đúng lúc này, đôi mắt to cả đêm đều ngập tràn tâm sự của cô liền hướng về phía cửa, nháy mắt trở nên long lanh, tựa như pha thêm chút màu sắc, xinh đẹp động lòng người.
Lý Hạo nhìn thấy gương mặt tươi cười, chăm chú nhìn về một hướng của cô, anh ta không khỏi nhíu mày nhìn theo.
Lúc này ở cửa một thân ảnh đàn ông cao thẳng tiến vào, khí thế cùng sự tao nhã thong dong tự nhiên áp chế những người xung quanh.
*Xin lỗi.”
Nghê Sơ Tuyết đã gấp gáp muốn đi qua chào hỏi, cô không hiểu vì sao một giây nhìn thấy Hạng Bạc Hàn xuất hiện, nội tâm cô lập tức trở nên vui vẻ như vậy.
Nhất định có liên quan đến anh.
Ánh mắt Hạng Bạc Hàn cũng nhanh chóng từ trong đám người tìm được thân ảnh tinh tế trong lễ phục đỏ, trong mắt anh xuất hiện sự kinh diễm, đồng thời mê hoặc trái tim anh, làm anh không thể dời mắt.
Nghê Sơ Tuyết lướt qua vài vị khách, lúc đứng trước mặt Hạng Bạc Hàn, đột nhiên cô có chút thẹn thùng cúi mặt, đôi mắt to khẽ chóp nhìn xuống đất: “Chú Hạng, chú đến À¡m rÖi.
Hạng Bạc Hàn hơi hạ mắt, thu liễm ánh mắt quá mức xâm lực kia, cong môi khẽ cười: “Ừ.”
“Ba em ở bên kia.” Ánh mắt Nghê Sơ Tuyết tìm kiếm ba mình, sau đó mới dám liếc trộm người đàn ông này một cái.
Anh đêm nay mặc một thân tây trang màu xám, cơ thể thon dài cao ngắt, trên người tản ra hơi thở thành thục ổn trọng khiến người khác cảm thấy vô cùng an toàn, nhưng gương mặt của anh lại lộ ra vẽ tuấn mỹ quý khí hơn người.
Hạng Bạc Hàn đến cũng tự nhiên thu hút sự chú ý của các cô gái trẻ xung quanh, họ lén đánh giá người đàn ông đột nhiên tiền vào, trong mắt đều biểu lộ kinh hỉ cùng hưng phần.
Ở đây loại trường hợp này cũng đều có thể xảy ra.
Nghê Sơ Tuyết bởi vì có chút kích động, lúc cô xoay người muốn đưa anh đi tìm ba mình, thiếu chút nữa đã đụng phải nhân viên bưng rượu.
Cô bị dọa sợ lui về phía sau, đụng vào ngực người đàn ông, mà cánh tay thon dài rắn chắc của anh cũng tự nhiên ôm lấy thắt lưng cô, để cô không bị ngã xuống.
Đầu Nghê Sơ Tuyết nháy mắt trống rỗng, lúc này cô nghe được tiếng trái tim mình đập mạnh.
“Cần thận một chút.” Hạng Bạc Hàn trầm thấp dặn dò bên tai cô, rút tay lại.
“Cảm ơn.” Nghê Sơ Tuyết cắn môi, xấu hổ hạ mắt, đưa anh đi đến chỗ ba mình.
Cố Minh Phàm biết Hạng Bạc Hàn đã đến, ông lập tức nhiệt tình tiền đến hoan nghênh: “Hạng tiên sinh, cậu đến rồi.”
“Cố tiên sinh.” Hạng Bạc Hàn khách sáo gọi một tiếng.
Cố Minh Phàm lập tức giới thiệu cho Hạng Bạc Hàn những công ty nồng cốt ở đây, Hạng Bạc Hàn tao nhã hữu lễ, người khác từ trên người anh thấy được khí chất quý tộc chân chính.
Cách đó không xa có một đôi mắt đố kị nhìn chằm chằm anh.
Lý Hạo vừa rồi nhìn thấy Nghê Sơ Tuyết vui mừng gặp anh như vậy, xem ra đêm nay anh ta đã gặp phải kình địch.
Lý Hạo chưa từng động tâm như vậy với cô gái nào, cơ hồ chính là nhất kiến chung tình, Nghê Sơ Tuyết mỉm cười liền khiến anh ta mê muội.
Cho nên đêm nay anh ta nhất định phải làm lung lây trái tim Nghê Sơ Tuyết, thậm chí còn phải tỏ rõ tâm ý với Cố Minh Phàm, anh ta là một trong những vị khách lớn, Cố Minh Ohàm nhát định không dám đắc tội anh ta.
Hơn nữa Lý Hạo cũng tự thấy bản thân mình trẻ tuổi hơn, anh ta mới 27 tuổi.
Mà Hạng Bạc Hàn tuy nhìn trẻ trung, nhưng nhất định lớn hơn anh ta vài tuổi.
Nghê Sơ Tuyết lại là một đóa hoa đơn thuần, trong lòng của cô nhất định sẽ yêu thích những người lãng mạn như anh ta.
Cố Minh Phàm nói với Nghê Sơ Tuyết: “Sơ Tuyết, đưa Hạng tiên sinh đi ăn chút gì đi!”
Nghê Sơ Tuyết gật đầu đi đến bên cạnh Hạng Bạc Hàn.
Ánh mắt Hạng Bạc Hàn ôn nhu dừng ở trên gương mặt cô, cô trang điểm trang nhã, xinh đẹp động lòng người, lễ phục màu đỏ càng khiến người khác có cảm giác kinh diễm.
Hạng Bạc Hàn mang theo Nghê Sơ Tuyết đi về phía tiệc đứng đã vơi bớt người.
Nghê Sơ Tuyết bưng đĩa đi ở phía trước chọn thức anh, Hạng Bạc Hàn đi theo sau cô lựa chọn.
Vừa ngồi xuống, Nghê Sơ Tuyết đã vui vẻ báo với anh: “Ngày mai ba mẹ em sẽ đến đây, em rất vui.
Hạng Bạc Hàn cũng vui vẻ thay cô: “Ba mẹ hai bên của em có thể gặp nhau.”.