Thang máy ổn định dùng lại ở hành lang quán cà phê trên tầng cao nhất, Hạng Bạc Hàn dắt cô đi ra đi về hướng quán cà phê.
Ánh mắt Nghê Sơ Tuyết trộm nhìn cánh tay đang nắm chặt tay cô, hơi thở ấm áp của anh nháy mắt lắp đầy trong lòng cô.
Giống như cô bắt đầu có gan để đối diện với một sự thật, cô tựa hồ đã thích người đàn ông này rồi.
Có thể thích anh không?
Nội tâm Nghê Sơ Tuyết dâng lên một loại lo lắng.
Trên thế giới này không phải ai cũng có thể đem lòng yêu thích, có một vài người, cô không thể, cũng không dám thích.
Quán cà phê vô cùng tao nhã, đầy đủ những thứ cao cấp và đẳng cấp nhất.
Trong đêm đầy sao này, ngồi ở đây thưởng thức một tách cà phê cùng món tráng miệng từ nhiều quốc gia khác nhau cùng với người mình thích, tâm trạng lúc này sẽ có bao nhiêu ngọt ngào và lãng mạn.
“Anh Hạng, em có thể hỏi một chút về chuyện của anh không?” Nghê Sơ Tuyết chống cmwf, dùng một loại ngữ khí thoải mái hỏi anh.
“Muốn biết chuyện gì của tôi?” Ánh mắt Hạng Bạc Hàn đầy.
ý cười, rõ ràng là vô cùng vui vẻ nói cho cô biết.
“Anh… anh có bạn gái không?”
Nghê Sơ Tuyết có chút xấu hỗ hỏi, lúc hỏi xong liền nhanh chóng tìm cớ: “Chỉ là em có chút tò mò thôi…anh không nhất định phải trả lời đâu.”
Hạng Bạc Hàn là người khôn khéo cỡ nào, nhưng mà lúc anh giống như từ trên người cô gái đơn thuần đối diện chiếm được đáp án anh muốn.
Lòng người đều là tham lam, nếu buổi tối ngày hôm đó, anh bắt đầu chỉ muốn có được một cái ôm từ cô, thì giờ phút này, anh bắt đầu muốn có được tất cả mọi thứ của cô.
“Tôi không có bạn gái.” Hạng Bạc Hàn nghiêm túc nhìn cô, trả lời.
Nghê Sơ Tuyết cũng chỉ là ôm một chút tâm tình thử dò hỏi, không nghĩ đến anh sẽ thực sự trả lời, cô giật mình, trốn tránh ánh mắt thâm thúy của anh.
“Em còn lo anh mời em uống cà phê, sẽ… sẽ chọc giận bạn gái anh!” Đầu óc Nghê Sơ Tuyết có chút nóng lên, hoàn toàn không biết bản thân đang nói cái gì.
Hạng Bạc Hàn trằm thấp cười, tao nhã nháp một ngụm cà phê: “Vậy em cứ việc yên tâm, không có ai tức giận với em đâu.”
Nghê Sơ Tuyết xì một tiếng bật cười, nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, sườn mặt xinh đẹp mê người khiến lòng người đàn ông đối diện rung động, hỏi lại một câu: “Em thì sao, đi uống cà phê cùng tôi bạn trai em có tức giận không?”
Nghê Sơ Tuyết liền bối rối quay đầu, vội vàng phản bác: “Em… em không có bạn trai.”
Hạng Bạc Hàn quả nhiên là gừng càng già càng cay, dễ dàng như vậy liền thử ra tất cả tâm tư của cô.
Uống cà phê xong Nghê Sơ Tuyết nhận được điện thoại của ba cô, họ còn ở chỗ bữa tiệc, đêm nay có thể sẽ về muộn, Nghê Sơ Tuyết liền quyết định cùng Hạng Bạc Hàn quay về khách sạn.
Khoảng 10 giờ tối, thành phố bắt đầu có chút trống trải, gió đêm thổi đến mang chút cảm giác mát mẻ khiến tâm tình người ta thả lỏng.
Nghê Sơ Tuyết hạ kính xe xuống, hưởng thụ một ít gió đêm, đồng thời gió cũng nghịch ngợm thổi bay mái tóc dài của cô khiến mái tóc có chút hỗn loạn.
Dưới mái tóc hỗn loạn đó, gương mặt nhỏ nhắn của cô tựa hồ tăng thêm vài phần mị hoặc phong tình, khiến tâm tình người đàn ông đang suy nghĩ về công việc bên cạnh có vài phần rồi loạn.
Khách sạn cách đó không xa, rất nhanh liền đến nơi, Nghê Sơ Tuyết đi cùng Hạng Bạc Hàn tới phòng của mình, cô vẫy tay chào người đàn ông bên cạnh: “Anh Hạng, ngày mai gặp.”
“Ngày mai gặp.” Hạng Bạc Hàn khẽ mỉm cười nhìn cô quay về phòng.
Nghê Sơ Tuyết vào phòng, khẽ khép cửa lại dựa lưng vào cánh cửa, trên mặt lộ ra ý cười, hôm nay quả thật rất vui vẻ! Lúc này cô nghe thấy tiếng chuông điện thoại, cô nhanh chóng lấy điện thoại ra, là ba mẹ nuôi gọi đến.
Vừa kết nói, Khắc Hy Á ngồi trước màn hình, vẻ mặt tươi cười nhìn cô: “Sơ Tuyết, chơi có vui không?”
Nghê Sơ Tuyết cong môi cười, gật đầu: “Dạ, rất vui vẻ, mẹ ngày mai mấy giờ mọi người đến?”
“Báo cho con một tin tốt, ngày ba mẹ sẽ ngồi máy bay tư nhân của Hạng gia đến.”
“Thật sao? Vậy quá tốt rồi, con nhất định sẽ đi đón mọi người.” Nghê Sơ Tuyết vô cùng hi vọng họ mau đến..